Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 144 - Chương 144: Giai Đoạn Thứ Tư, Tử Vong Báo Thù

Chương 144: Giai đoạn thứ tư, Tử vong báo thù Chương 144: Giai đoạn thứ tư, Tử vong báo thù

Hắn nhanh chóng xuyên qua bên cạnh hai Thống lĩnh ngư nhân, nhấc tay lên, chín bóng đen bắn về phía quai hàm của Ngư nhân lĩnh chủ.

Lúc này hắn tiêu hao quá lớn đã không cách nào tiếp sử dụng công kích tôi lửa, nhưng chỉ cần Truy mệnh xuất hiện bạo kích, công kích đơn thể cũng có thể tạo thành tổn thương cực kỳ khủng bố.

Sau khi chín chuôi Truy mệnh bắn ra, Ngư nhân lĩnh chủ phát ra hai tiếng kêu đau đớn, lần sau đau hơn lần trước.

Xem ra đã xuất hiện hai lần bạo kích.

Bạo kích của Giang Khải cũng không phải bạo kích bình thường, cơ số bạo kích của hắn là 200 lần, hai lần bạo kích tổn thương cực kỳ khủng bố.

Vốn dĩ Ngư nhân lĩnh chủ cũng đã sức cùng lực kiệt, sau khi bị Giang Khải công kích trúng cũng không nhịn được nữa.

Thân thể khổng lồ của nó ngã sang một bên, Tam xoa kích màu vàng trong tay rơi xuống đất, con mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Giang Khải.

Oanh một cái, đội ngũ xung quanh Vĩnh Đống đảo đột nhiên trở nên rối loạn tưng bừng.

“Hắn, hắn giết Ngư nhân lĩnh chủ? Có phải thật sự vậy không!”

“Không thể tưởng tượng nổi, điều này thật sự không tin nổi, ta không tin có người có thể đánh giết Boss vương cấp trong tình huống như vậy!”

“Ba người bọn họ có lai lịch gì, nhanh đi điều tra một chút, trong vòng hai ngày ta muốn tài liệu của bọn họ đến tay!”

Lộ Tuấn ngơ ngác nhìn về phía chiến trường, hơn nửa ngày nói không ra lời.

Ngược lại Tiểu Hắc mở miệng, “Lại có thể dùng Kỳ vũ như thế? Bọn họ lại phát huy kỹ năng trông như vô dụng đến cực hạn!”

“Còn có tên dùng thuẫn bài kia, tuy ta cũng không dám tin tưởng nhưng ta có thể chắc chắn nghề nghiệp của hắn không phải Võ đồ gì đó, mà là Tửu quỷ!”

“Về phần Giang Khải, ta chỉ có thể nói ta không nhìn thấu hắn!”

Cuối cùng Lộ Tuấn đã tỉnh táo lại, chỉ là vẻ mặt vẫn không buông lỏng chút nào.

“Cuối cùng ta đã biết vì sao Vệ tướng quân coi trọng Giang Khải như thế, tên kia không chỉ tự sáng tạo ra kỳ tích, quan trọng nhất là hắn còn có thể dẫn dắt người bên cạnh lột xác!”

“Một Thầy phong thủy, một Tửu quỷ, ngay cả Giang Khải cũng không phải chức nghiệp chiến đấu lại có thể đánh chết một Boss vương cấp, dù ta tận mắt nhìn thấy cũng rất khó tiếp nhận!”

Thân thể Ngư nhân lĩnh chủ còn đang chập trùng rất nhẹ, nhưng sinh cơ trong mắt nó đang từ từ tiêu tán.

Khoảnh khắc Ngư nhân lĩnh chủ ngã xuống, cuối cùng hiệu quả Cực hàn phong bạo đã biến mất, thực lực ngư nhân xung quanh giảm mạnh, trải qua trận chiến trường kỳ trước đó, trạng thái của bọn chúng cũng không lạc quan.

Mấu chốt nhất là, chúng nó tận mắt thấy lãnh tụ của mình ngã xuống, lúc này đã là quần long không đầu…

Cũng như sau khi lang vương chết, lang nhân sẽ lập tức giải tán, những ngư nhân kia không cam lòng nhìn thoáng qua vương của bọn chúng, sau đó nhao nhao chui vào tầng băng…

Cuối cùng đại quân ngư nhân đã rút lui.

Giang Khải cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía đồng bạn của mình.

Nguyễn Ngữ đã bị đánh đến không còn hình người nhưng cũng may còn có hô hấp, dù là vậy trong miệng hắn ta còn đang hô hô hào “ớt nhỏ” cái gì đó…

Thời gian chuẩn bị Kỳ vũ của Hồ Ngôn bị cắt ngang, kiên trì thêm vài phút sẽ không có hiệu quả, trên người hắn ta có nhiều vết thương, lúc này co quắp ngã trên mặt đất thở hổn hển.

“Nguyễn Ngữ lại không chết…” Giang Khải cũng cảm thấy hơi khó tin nhưng cuối cùng hắn đã có thể thở phào một hơi.

Ở gần Vĩnh Đống đảo, tam trưởng lão Huyền Vũ công hội hơi híp mắt lại nhìn chiến trường hỗn độn, ánh mắt dừng trên người Giang Khải.

“Hắn chính là Giang Khải?”

Hoàng Thông gật đầu nói, “Chính là hắn.”

Hậu bối Hoàng Đạt nhảy ra, vội vàng nói, “Tam trưởng lão, tên kia đến cướp Boss, bây giờ chúng ta nhất định phải chạy đến trước khi hắn đánh giết Boss, nếu không phần thưởng sẽ rơi vào trong tay hắn!”

“Nhân lúc hắn hao hết trạng thái, chúng ta còn có thể lấy tội danh cướp Boss để giết hắn!”

Hoàng Đạt đã hận Giang Khải thấu xương, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, sao hắn ta có thể bỏ lỡ như vậy.

Nhưng tam trưởng lão im lặng một lát, đột nhiên đưa tay ngăn cản Hoàng Đạt.

Ánh mắt của hắn ta như một lão hồ ly nhìn chằm chằm con mồi, vô cùng âm u.

“Để hắn cướp!”

“Cái gì? Đây chính là Triệu hoán đầu cốt, công hội chúng ta chết mười mấy vạn người mới lấy được bảo vật, hơn nữa bảo tàng Boss vương cấp còn có rất nhiều đồ vật cao cấp, ít nhất giá trị mấy ức liên minh tệ!”

“Ta nói để hắn cướp!” Tam trưởng lão không cho phép nghi ngờ lặp lại lần nữa.

“Hoa Hạ chúng ta luôn cấm tranh đoạt Boss vương cấp trở lên, muốn săn giết một Boss vương cấp cần công hội trả giá rất nhiều nhân lực, vật lực, tài lực. Nếu cho phép tranh đoạt, chẳng những sẽ hao tổn nghiêm trọng cũng không có lợi cho cả Hoa Hạ, hơn nữa các ngươi nghĩ xem đã tốn nhiều sức lực như vậy để chuẩn bị đánh giết Boss, sau cùng bị người khác chiếm mất, sau này còn công hội nào bằng lòng làm người coi tiền như rác chứ?”
Bình Luận (0)
Comment