Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 145 - Chương 145: Giai Đoạn Thứ Tư, Tử Vong Báo Thù (2)

Chương 145: Giai đoạn thứ tư, Tử vong báo thù (2) Chương 145: Giai đoạn thứ tư, Tử vong báo thù (2)

Hoàng Đạt trợn to mắt, vừa rồi hắn ta không nghĩ nhiều như vậy.

Tam trưởng lão tiếp tục nói, “Cho nên, dù chỉ là còn lại một chấm máu, việc cướp Boss cũng không được cho phép, lần này chúng ta chiến tử mười mấy vạn người, dựa theo thông lệ công hội, những thứ đoạt trược trong đi săn tập thể phải bỏ tám phần mười đền bù tổn thất cho bọn họ. Ngươi nghĩ mà xem, nếu bọn họ biết sau cùng Boss rơi vào trong tay Giang Khải, lại không chia cho bọn họ một phần tiền nào, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?”

“Bọn họ chắc chắn sẽ hận chết Giang Khải!” Hoàng Đạt có cảm giác chợt hiểu ra.

Tam trưởng lão mỉm cười, “Không sai, trước đó các ngươi chỉ có thể ngầm chèn ép Giang Khải, một khi hắn cướp Boss, mặc dù hắn có thể kiếm được một món hời nhưng hắn cũng sẽ trở thành đối tượng bị người ta thù hận.”

“Sự thù hận phát ra từ trong lòng!”

Trong lòng Hoàng Đạt vô cùng khiếp sợ, không ngờ mình vẫn còn quá non.

Đây mới thật sự là một sai lầm!

Đều nói Giang Khải gian xảo, nhưng Triệu hoán đầu cốt, bảo tàng như là mồi nhử đặt trong cạm bẫy, đối mặt với lợi ích thật lớn, tin tưởng loại người như Giang Khải sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy!



Trong ba người, người tiêu hao lớn nhất là Giang Khải, chỉ là trên người hắn không có vết thương, còn có thể đứng lên được.

Hắn đi về phía Tưởng Phóng, ngồi xổm xuống, Giang Khải cho Tưởng Phóng ăn một cọng Ma thần thự điều, “Cái này tốn 100 ngàn tinh tệ một cọng, coi như ngươi thiếu nợ ta.”

Tưởng Phóng hơi nghi ngờ những hắn ta cũng biết Ma thần thự điều, giá thị trường là 100 tinh tệ một cọng, tên này lại ra giá 10 vạn một cọng với hắn ta, đây là đen đến mức nào.

Nhưng Tưởng Phóng cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể mặc cho Giang Khải nhét cọng khoai tây vào trong miệng hắn ta.

Sau khi ăn cọng khoai tây, cơn đau của hắn ta được xoa dịu rất nhiều.

Giang Khải kéo thân thể của hắn ta ra, kéo hắn ta khỏi thanh băng xiên kia.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì…” Tưởng Phóng yếu ớt nói.

Giang Khải không trả lời, bôi chút thuốc cầm máu lên vết thương của Tưởng Phóng.

Lúc bôi được một nửa, Giang Khải lắc đầu, “Thương thế này của ngươi có lẽ không sống nổi.”

“Ta biết… Vừa hay đến lúc logout, ta có thể đến chiến trường Thú Thần giết Thú Thần một chút.” Tưởng Phóng yếu ớt nói.

Vẻ mặt Giang Khải hơi cứng lại, chiến trường Thú Thần… Hắn cũng không giải thích thêm, cõng Tưởng Phóng đo đến trước mặt Ngư nhân lĩnh chủ.

Vừa đi, Giang Khải còn vừa kỳ quái nói, “Nghe nói công hội đi săn, cuối cùng tám phần mười lợi ích đều phải đền bù tổn thất cho tất cả người tham chiến, trong Huyền Vũ công hội các ngươi còn có một vài người khiến ta kính nể, ví dụ như đám người thề sống chết chiến đấu đến khoảnh khắc cuối cùng kia!”

“Ngươi…” Tưởng Phóng vô cùng nghi ngờ, không biết Giang Khải đang nói bóng gió cái gì.

Lúc đang nói chuyện, Giang Khải đã cõng Tưởng Phóng đi đến trước mặt Ngư nhân lĩnh chủ.

Lúc Giang Khải nắm chặt tay Tưởng Phóng cầm thương, cuối cùng Tần Phong đã hiểu rõ.

Tên này là muốn để mình hoàn thành một kích cuối cùng!

“Ngươi…” Tưởng Phóng không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Giang Khải.

Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Không phải vì ngươi, càng không phải vì Huyền Vũ công hội, là vì những người bình thường kia!”

Ngay lúc Giang Khải dùng sức, đột nhiên ngư nhân ngã trên mặt đất lại mở mắt ra.

Rất nhiều xúc tu sau lưng nó đột nhiên duỗi ra, trực tiếp quấn quanh trên người Giang Khải.

Tất cả đến quá đột ngột, Giang Khải vội vàng không kịp chuẩn bị cảm giác xúc tu truyền đến lực kéo to lớn, hắn lập tức buông tay Tưởng Phóng ra, cả người hắn bị ngư nhân kéo thẳng vào khoang lưng!

“Này!” Tưởng Phóng trợn mắt tròn xoe, hắn ta không biết tên Giang Khải chỉ có thể vội vã hô lên một tiếng, “Đáng chết, lại có loại kỹ năng báo thù này!”

Mấy lần trước Huyền Vũ công hội cũng chỉ đánh đến giai đoạn thứ ba, nhưng ai biết Ngư nhân lĩnh chủ còn có giai đoạn thứ tư.

Tử vong báo thù!

Nhưng lúc này Giang Khải đã bị Ngư nhân lĩnh chủ kéo vào trong thân thể!

“Khải đội!” Hồ Ngôn thấy cảnh này vô cùng hoảng sợ, xông về phía bên này!

Trong cơn tức giận, Tưởng Phóng dùng hết sức lực cuối cùng đâm trường thương vào sâu trong mang cá của Ngư nhân lĩnh chủ, “Phun người ra cho ta!”

“Phun người ra cho ta!” Tưởng Phóng dùng hết lực lượng cả người đâm một thương vào quai hàm Ngư nhân lĩnh chủ, bản thân lại ngã lăn xuống đất.

【 Chúc mừng ngài đánh giết Băng phong ngư nhân lĩnh chủ, lấy được 240000 kinh nghiệm. 】

【 Thu hoạch được một phần xác Băng phong ngư nhân lĩnh chủ, thu hoạch được bảo tàng của Băng phong ngư nhân lĩnh chủ. 】

Xác Ngư nhân lĩnh chủ đã biến thành một tấm thẻ bài rơi vào trước mặt hắn ta.

Nghe được tiếng của hệ thống, Tưởng Phóng lại không hưng phấn chút nào, hắn ta mờ mịt nhìn tấm thẻ trước mặt, “Chết rồi…”

Nói xong, mí mắt Tưởng Phóng càng ngày càng nặng, cuối cùng thương tiếc nhắm mắt lại.

“Khải đội!” Hồ Ngôn lảo đảo xông đến nhưng đã quá muộn.
Bình Luận (0)
Comment