Chương 215: Một thanh phi tiêu nghiêm túc (2)
Chương 215: Một thanh phi tiêu nghiêm túc (2)
Một bộ động tác liền mạch mà thành, trong lúc đó không có bất kỳ sự dừng lại nào, cứ như hắn ta căn bản không bị Truy mệnh ảnh hưởng.
Mực dù Giang Khải đã triệu hồi Truy mệnh tản mát, nhưng hiển nhiên đã không còn kịp nữa.
Một kiếm này lại không trở ngại, thấy đã sắp đâm vào lồng ngực Giang Khải.
“Hư hóa!” Giang Khải khẽ quát một tiếng, bóng dáng của hắn lập tức trở nên mơ hồ!
Dựa vào Hư hóa né tránh một lần công kích, Giang Khải nhanh chóng kéo giãn khoảng cách.
Địch Tang thoáng ngạc nhiên, cũng không phải tất cả mọi người biết Giang Khải có được U linh khải giáp.
Nhưng cao thủ như hắn ta cũng nhanh chóng phản ứng lại, hơi híp mắt lại, “U linh khải giáp!”
Đột nhiên, mấy tia sáng lạnh phóng đến từ sau lưng, Địch Tang không kịp nghĩ nhiều lập tức lách mình né tránh Truy mệnh.
Hai người vừa đối mặt, trong chớp mắt đã có một lần giao thủ.
Lần này ngắn ngủi nhưng trong lúc giao thủ vô cùng hung hiểm, Địch Tang phá được U linh khải giáp của Giang Khải coi như thắng hiệp thứ nhất.
Truy mệnh lại quay về trong tay Giang Khải, hắn hơi híp mắt lại, một lần nữa đánh giá nam tử tóc dài trước mắt.
Chẳng trách tên này có lòng tin như vậy.
Chỉ từ thực lực cá nhân, Địch Tang mạnh hơn Hoàng Đạt, Từ Phi Tường rất nhiều, hắn ta không chỉ có thiên phú tăng nhanh nhẹn, tốc độ và công kích của một chiêu Quỷ tung vô ảnh trảm kia khiến mình không có cách nào né tránh!
Địch Tang không vội phát động lần công kích thứ hai, hắn ta nhìn Giang Khải, cười lạnh một tiếng, “Ta đã xem trận chiến của ngươi và Từ Phi Tường, lúc ấy ta coi mình là Từ Phi Tường, không phải ta khoe khoang, ta tự tin có thể né tránh tất cả phi tiêu của ngươi!”
“Chỉ không ngờ ngươi còn có U linh khải giáp, nếu không vừa rồi ngươi đã thua!”
“Ngươi đứng trước mặt Địch Tang ta không đáng nhắc đến!”
Giang Khải lẳng lặng nhìn Địch Tang, hiếm khi nào vẻ mặt trở nên âm trầm.
“Địch Tang, ngoại trừ dã thú gia, ngươi là người nhị giai đầu tiên khiến ta cảm giác được chút áp lực.”
“Hơn nữa, hình như ngươi cũng khơi dậy lòng háo thắng của ta!” Giang Khải trầm giọng nói.
Một chiêu này của Địch Tang xé rách U linh khải giáp của Giang Khải, lúc này Giang Khải như đổi thành người khác, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.
Cách đó không xa, Viên Trụ cau mày, hắn ta nhìn về phía Noãn Noãn, “Noãn Noãn, Khải nói vậy khiến ta không vui, chẳng lẽ người khiến hắn cảm thấy áp lực không phải là ta sao?”
Noãn Noãn trợn mắt nhìn Trụ Tử, qua loa đáp lại một câu, “Có lẽ sau khi ngươi uống rượu có thể làm được.”
Hiện tại không phải lúc so đo những điều này với Trụ Tử, Noãn Noãn lập tức thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn về phía chiến trường.
“Thật ra hình như đã rất lâu chúng ta không thấy Giang Khải dốc hết toàn lực.”
Hồ Ngôn gật đầu, “Ngoại trừ lần trước gặp Ngư nhân lĩnh chủ, Khải đội thật sự đã lâu không nghiêm túc như vậy.”
“Lúc đối chiến với những người khác, hắn chưa bao giờ thể hiện ra kỹ năng cấp hai.”
Đúng vào lúc này, bên Giang Khải đột nhiên làm ra một hành động kinh người.
Trong tay hắn cầm tám thanh Cửu kiếp truy mệnh, bảy thanh trong đó ném xuống chân, trong tay chỉ nắm một thanh.
“Tôi lửa!”
Quanh người Truy mệnh dấy lên một đám lửa.
Thấy cảnh này, Địch Tang đứng tại chỗ nhíu mày.
Trong tay Giang Khải chỉ cầm một thanh phi tiêu nhìn Địch Tang, từ tốn nói, “Ta có thể nói cho ngươi biết, tám lần công kích trước đó Truy mệnh chưa từng xuất hiện bạo kích… Cho nên một thanh này có chín phần tỷ lệ bạo kích.”
Thuộc tính của Truy mệnh cũng không phải bí mật, chín phần bạo kích đã đủ dọa người.
Huống chi Giang Khải còn tôi lửa lên Truy mệnh, một khi nhóm lửa sẽ có khả năng chín phần bạo kích!
“Cho nên!”
“Cho nên ngươi sẽ chết trên thanh phi tiêu này.” Giang Khải từ tốn nói.
Địch Tang cười lạnh một tiếng, “Ta tránh được tám thanh phi tiêu của ngươi, sẽ không tránh được một thanh này sao? Giang Khải, ngươi bất cẩn ở trước mặt ta, là đang dùng tính mạng đồng đội của ngươi làm tiền đặt cược đánh một trận không có phần thắng.”
“Cược?” Nghe Địch Tang nói đến chữ này, Giang Khải không khỏi nở nụ cười, nói một câu rất nhiều người đều không nghe hiểu.
“Thật ra, con người của ta vẫn không thích đánh cược!”
Địch Tang hơi không rõ ràng cho lắm, nhưng hắn ta không muốn hỏi đến cuối cùng, lại nhấc trường kiếm lên.
Lần trước Giang Khải có U linh khải giáp, lần này Giang Khải không còn thủ đoạn chạy trốn trọng kiếm.
Lập tức, Địch Tang khẽ quát một tiếng, “Quỷ tung vô ảnh trảm!”
Thân hình của hắn ta lại tăng đến đỉnh phong, nhanh đến mức gần như hình thành tàn ảnh, trong nháy mắt rút ngắn khoảng cách với Giang Khải.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiến trường này, bọn họ đã mơ hồ cảm giác được dù tiếp theo chỉ nháy mắt một cái, có lẽ sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc đôi bên phân ra thắng bại.
Địch Tang đã càng ngày càng đến gần Giang Khải, Giang Khải lại chỉ đứng nguyên tại chỗ, trong tay cầm một thanh Truy mệnh, đôi mắt nhìn chằm chằm đạo tàn ảnh này.
Trong chớp mắt, Địch Tang đã giết tới, “Chết cho ta!”