Chương 316: Ta chờ ngươi (2)
Chương 316: Ta chờ ngươi (2)
“Xem ra, tài liệu Tửu quỷ và Thầy phong thủy lại phải lên giá… Hít, không biết còn có thể nhặt nhạnh được chỗ tốt ở chợ đen hay không.” Lữ Đại Xuyên cau mày, “Thật sự không được thì kiếm Lục thủy quỷ cũng được, ít nhất còn có thể trả sạch tiền nợ mua nhà trong một lần.”
【 Ba phút sau khu thi đấu của trận thi đấu tranh bá toàn cầu (sơ cấp) này sẽ đóng lại, 30 ngày sau toàn thể đội viên của ba đội có thể tiến vào khu thi đấu lúc 13 giờ chiều để thăm dò khu vực thất lạc, thời gian thăm dò là hai giờ. 】
【 Thu lại toàn bộ thẻ chức năng, thẻ cứu rỗi trong tay các ngươi, hãy rời khỏi khu thi đấu trong vòng ba phút. 】
Sau khi hệ thống nhắc nhở, bia đá và tháp đá chậm rãi chui xuống dưới đất, vị trí của tháp đá xuất hiện một cái Truyền tống trận.
Tên người chơi nước Y kia trực tiếp logout từ Truyền tống trận.
Đám người Giang Khải đang chuẩn bị rời đi, hai người của tiểu đội Điếu Ngư đột nhiên chặn trước mặt ba người Giang Khải.
Giang Khải khẽ nhíu mày, nhìn hai người này.
Willis mỉm cười, nhìn về phía Giang Khải, “Giang Khải, ta gọi là Willis.”
Giang Khải vẫn cau mày, vẻ mặt không quen biết, “Có việc?”
Willis cười rất rực rỡ, “Nói thật, ta không ngờ ngươi có thể thắng Kura Nosuke… Tiềm lực của ngươi vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ta.”
Giang Khải càng nhìn càng cảm thấy Willis kỳ quái.
Hắn cũng không đoán được tuổi tác của người nước ngoài nhưng nhìn Willis cũng không lớn hơn mình mấy tuổi, sao nói như một lão già vậy.
“Ây… Cảm ơn, không có việc gì thì ta phải logout.” Giang Khải nói.
Nụ cười của Willis không thay đổi nhưng cũng không nhường đường, “Giang Khải, dù là ta cũng không biết quy tắc của thi đấu tranh bá, cho nên bỏ qua một số chuyện rất thú vị.”
Giang Khải tỏ vẻ ghét bỏ, người này càng nói càng thái quá, nói cứ như hắn ta không biết quy tắc thi đấu là một việc hiếm có đến mức nào.
Nếu không phải hắn ta cũng là người sống sót trong thi đấu tranh bá, Giang Khải thật sự cảm thấy người này còn giống tên lừa đảo giang hồ hơn lão Hồ.
“Nếu ta đoán không nhầm đấu trường trung cấp chính là thi đấu Siêu phàm.” Willis nói chuyện còn mang theo sự tự tin, “Ta thật sự rất chờ mong được gặp ngươi trong đấu trường trung cấp, cho nên… Ta đưa cho ngươi một bức thư.”
Nói xong, Willis đưa một bức thư cho Giang Khải.
Trên bức thư màu hồng được niêm phong bằng sáp, hoa văn sáp có vẻ là một mặt người vặn vẹo, không diễn tả được sự quỷ dị.
Viên Trụ nhìn bức thư màu hồng này, kết hợp với Willis nói “hy vọng gặp lại Giang Khải”, lông mày càng nhíu chặt hơn.
“Thư tình?!”
Giang Khải quay đầu lườm Viên Trụ, “Tình em gái ngươi!”
Cũng không biết Willis có nghe hiểu hay không, tiếp tục nói, “Ngươi xem, lần thi đấu tranh bá này có nhiều người như vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy hứng thú với ngươi, biết tại sao không?”
“Đúng, cảm thấy hứng thú với ta?!” Giang Khải trợn to mắt, bàn tay cầm bức thư hồng run lên nhè nhẹ, “Khụ khụ, Willis, cái đó, ta không muốn tổn thương ngươi, nhưng có một số việc ta nhất định phải nói rõ ràng, thật ra ta…”
“Không ta, ta lại hy vọng ngươi tổn thương ta.” Willis vội vàng cắt ngang Giang Khải.
Viên Trụ và Nguyễn Ngữ rất nghiêm túc đứng nghe, hai người hận không thể tiến đến trước mặt Giang Khải và Willis.
Lượng tin tức đột nhiên hơi lớn…
Willis cười nói, “Nếu ta đoán không nhầm, thi đấu tranh bá trung cấp cũng là trận tranh bá cấp Siêu phàm. Nhớ lời của ta, cấp Siêu phàm mới là cấp độ nhập môn chân chính của Quỷ Tinh!”
Giang Khải hơi ngạc nhiên.
Thi đấu tranh bá trung cấp đã đến cấp bậc Siêu phàm? Có phải khoảng cách này hơi lớn không! Tên này lấy được tin tức từ đâu.
Willis mỉm cười, đôi mắt to sáng rực dưới hàng lông mày dài dày nhìn Giang Khải, “Nhớ kỹ, nhất định phải đến, ta chờ ngươi ở chiến trường trung cấp!”
Giang Khải nghe xong cũng không nhịn được sợ run cả người, “Ách… Ta, ta chưa chắc đã đến, ngươi đừng chờ ta…”
Nói xong, Giang Khải vội vàng dẫn theo Viên Trụ và Nguyễn Ngữ đi vào Truyền tống trận.
…
Ba người Giang Khải lại trực tiếp đi ra từ quảng trường truyền tống thành chính số 18.
Truyền tống trận kia trực tiếp đưa bọn họ đến thành chính gần nhất.
Lúc này, trong thành chính gần như không có một bóng người.
“Đoán chừng đều ở Thái Bình sơn đạo.” Nguyễn Ngữ suy đoán, “Khải đội, chúng ta có đến đó không?”
Giang Khải thở dài một hơi, “Lần thi đấu tranh bá này khiến ta chịu đả kích, ta cảm giác vẫn phải thăng cấp nhiều hơn mới được.”
Tuy nói Giang Khải thắng Kura Nosuke, nhưng nếu không có Vòng quay vận mệnh thì hắn thật sự không thắng được tên kia.
Vòng quay vận mệnh là cái gì? Mỗi lần chuyển động kết quả là ngẫu nhiên, dù vận khí lần này không tệ, ngoại trừ công kích chân khí nhưng lần sau, lần sau sau nữa thì sao…
Huống chia, Willis kia thật sự kích thích Giang Khải.
Dựa theo cách nói của bọn họ, hiện tại bọn họ cũng không được tính là nhập môn?!
“Khải đội, cái đó… Trước khi thăng cấp, có thể xem bức thư tình này trước không?” Nguyễn Ngữ đột nhiên nói, “Ta không hề có ý khinh bỉ loại người các ngươi, chỉ, chỉ là tò mò đơn thuần!”