Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 438 - Chương 438: Cởi Chuông Phải Tìm Người Buộc Chuông (2)

Chương 438: Cởi chuông phải tìm người buộc chuông (2) Chương 438: Cởi chuông phải tìm người buộc chuông (2)

Nhìn từ thân thủ của người kia, ít nhất cũng là đẳng cấp dpc!

“Đây… Đây là có chuyện gì?”

Đúng vào lúc này, một bàn tay đặt lên vai Giang Khải.

Giang Khải giật mình, vội vàng quay đầu.

Vừa quay đầu sang, hắn đã thấy một khuôn mặt tuyệt đẹp, đôi mắt kia như là hình chiếu của ngôi sao trong hồ nước sâu thẳm sáng ngời dưới trời đêm.

Hai người đều khẽ kêu lên một tiếng.

“Là ngươi?!”

Nữ nhân này chính là nữ nhân thích tự xưng “lão tử” bị Giang Khải dọa chạy!

Nữ nhân cũng trợn to mắt nhìn Giang Khải, nàng tận mắt thấy Giang Khải bị Người tuần đêm câu mất hồn phách, nhưng bây giờ người trước mắt rõ ràng là người sống.

Ngay lúc Giang Khải muốn nói chuyện, nữ nhân vội vàng dựng thẳng tay ra hiệu hắn im lặng, “Không muốn chết lần nữa thì đừng lên tiếng.”

“Đi theo ta!”

Giang Khải quay đầu nhìn chiến trường một chút.

Người áo đen kia đã liên tục giết chết mấy thành viên của tiểu đội quân đội, lúc này đang giết vào trận địa địch, đại khai sát giới.

“Đừng xem, ngươi không giúp được bọn họ, đi theo ta trước!”

Giang Khải do dự một chút, dù hắn không có đồng hồ cao cấp nhưng kinh nghiệm tác chiến phong phú nói cho hắn biết, thuộc tính người kia cao hơn mình một mảng lớn!

Nghĩ tới đây, Giang Khải lập tức đi theo nữ nhân biến mất trong rừng.

Hai người rời khỏi chiến trường, đi đến bên hồ mới dừng lại.

“Trong hồ có hồ yêu, đến tối những dã thú khác không dám đến gần, chúng ta chỉ cần chú ý hồ yêu là được, trước tiên nghỉ ngơi ở chỗ này đi.”

Vừa nói xong, nữ nhân đột nhiên rút ra trường kiếm đặt lên cổ Giang Khải, nàng thay đổi vẻ hoảng sợ nữa, nhìn chằm chằm Giang Khải lạnh lùng nói, “Ngươi lại đóng vai quỷ dọa lão tử!”

Thấy Giang Khải không nói lời nào, nữ nhân hơi híp mắt lại, “Ngươi cảm thấy ta không dám giết ngươi? Ta cho ngươi biết, giết ngươi ở chỗ này cũng không có ai biết!”

Giang Khải vẫn đang suy nghĩ có nên phản kích hay không, nhưng nhìn dáng vẻ của nữ nhân hình như không định giết mình thật.

Suy nghĩ, Giang Khải nói, “Cô nương, ngươi cầm đao chỉ vào ta, ta giải thích với ngươi thế nào.”

“Ngươi nói cho ta biết người vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ta sẽ nói cho ngươi biết trước đó xảy ra chuyện gì.”

“Tất cả mọi người là người Hoa, không cần hung ác như thế.” Giang Khải nói, “Nếu hai ta thật sự đánh nhau, chẳng may hấp dẫn tên kia đến thì làm sao bây giờ?”

Nữ nhân quan sát Giang Khải một chút, hừ lạnh một tiếng thu kiếm vào vỏ kiếm.

“Vừa rồi không phải người.” Nữ nhân xoay người, tìm một gốc cây khô ráo ngồi xuống, “Đó là Người tuần đêm, chắc sau khi ăn hết một người tự do nào đó đã biến thành dáng vẻ của hắn!”

Giang Khải vội vàng đến gần, “Sao ngươi nhìn ra được?”

“Con mắt của ta có thể thấy thứ mà các ngươi không thấy được.” Nữ nhân giải thích một câu không rõ ràng, “Nhanh nhẹn của tên kia hơn một vạn ba, hơn nữa công kích cực mạnh, tỷ lệ bạo kích rất cao.”

“Còn có, vũ khí trong tay hắn có phẩm chất rất cao, lại có thể trực tiếp đánh xuyên qua khiên phòng vệ!”

“Đội ngũ quân đội kia không có Siêu phàm giả tọa trấn, chạy không thoát.”

Người tuần đêm? Giang Khải vừa nghe được ba chữ này, đôi mắt phát sáng.

Chỉ là nhanh nhẹn hơn một vạn ba thật sự đã dọa được hắn.

Hắn cũng chỉ có 4000 nhanh nhẹn.

Nói xong, nữ nhân khẽ thở dài một hơi, nhìn cảm xúc hơi sa sút, “Ngươi cho rằng lão tử muốn thấy chết không cứu, ngươi muốn làm anh hùng cũng phải lượng sức mà đi. Người tự do chúng ta có nhiệm vụ của người tự do.”

Giang Khải cảm thấy tiếc hận cũng cảm thấy buồn cười.

Dáng vẻ của nữ nhân này rõ ràng xinh đẹp như thế, mở miệng một câu lão tử thật sự hơi buồn cười.

Nữ nhân ngẩng phắt đầu lên, dữ dằn nhìn chằm chằm Giang Khải, “Ta đã nói xong, đến ngươi, rốt cuộc tình huống ngươi là như thế nào, là người hay quỷ?!”

“Hít… Điều này sao, nói ra rất dài dòng, nói ngắn gọn là lúc ta giao thủ với Người tuần đêm bị biến về trạng thái hồn.” Tất nhiên Giang Khải không có khả năng để lộ ra Vòng quay vận mệnh.

“Nhưng ngươi yên tâm, hiện tại ta đang khôi phục, ta là người sống!”

Nữ nhân nhíu mày nhìn Giang Khải, trong lòng tính toán.

Nàng tận mắt thấy tên này giao thủ với Người tuần đêm, hơn nữa lần thứ hai thấy hắn đúng là hình thái quỷ hồn.

Tinh thần chi nhãn của nàng không lừa nàng.

Chẳng lẽ Người tuần đêm kia có kỹ năng giống với “Lưu đày linh hồn”?

“Vậy ngươi làm thế nào chạy thoát được Người tuần đêm kia?”

“Ta, ta có kỹ năng thoát thân.” Giang Khải ấp úng nói.

Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, “Cũng rất biết chạy.”

Giang Khải không quan tâm câu nói khinh thường của nữ nhân, hỏi, “Vì sao tiểu đội kia lại di chuyển ở bên ngoài giữa đêm?”

“Chắc bọn họ đang tìm một người tự do.” Nữ nhân nói, “Hiện tại Hoa Hạ thành xuất hiện một bí cảnh mới, một tên gọi là Giang Khải phát hiện một di tích kích hoạt bí cảnh, còn chọn độ khó độ kiếp.”

“Hiện tại bên Hoa Hạ không ai có thể thông quan tầng thứ nhất Vô tận thâm uyên, quân đội hy vọng người tự do có thể phá vỡ tình huống lúng túng.”
Bình Luận (0)
Comment