Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 439 - Chương 439: Cởi Chuông Phải Tìm Người Buộc Chuông (3)

Chương 439: Cởi chuông phải tìm người buộc chuông (3) Chương 439: Cởi chuông phải tìm người buộc chuông (3)

“Giang Khải này cũng thật sự là, biết vận khí của mình không tốt lại chọn trước, lần này hay lắm Hoa Hạ là người đầu tiên phát hiện bí cảnh, kết quả không có xếp hạng, lão tử nghĩ thôi cũng nổi giận!”

Sắc mặt Giang Khải khó coi…

“Ách, sao không có ai có thể qua tầng thứ nhất chứ, tùy tiện tìm cường giả Siêu phàm chắc có thể qua được.” Giang Khải yếu ớt nói.

“Hiện tại Siêu phàm chưa vào được, Phàm nhân chức nghiệp nhất định phải thông qua ải thứ mười, Vô tận thâm uyên mới mở ra giai đoạn Siêu phàm.”

Nữ nhân nói xong, lại bắt đầu nổi giận, “Cái tên Giang Khải này, lần sau ta gặp được hắn chắc chắn phải dạy dỗ hắn một trận!”

“Ách, hình như chuyện này không liên quan đến người ta đi.”

“Sao chuyện này không liên quan đến hắn!” Nữ nhân tức giận đứng lên, “Mặc dù là vấn đề vận khí nhưng ngươi chắc cũng có cảm giác này, toàn bộ Hoa Hạ chúng ta có bao nhiêu người còn chưa biết tình huống như thế nào đâu, kết quả bị một mình hắn quyết định vận mệnh, có ai không thấy tức giận chứ!”

“Ta mặc kệ hắn là rút ra hay lựa chọn, dù sao bị người khác qua loa đưa ra quyết định như thế, trong lòng lão tử chắc chắn không thoải mái! Nếu không phải hắn, những quân nhân kia cũng không mạo hiểm tìm kiếm người tự do lúc đêm khuya, sẽ không phải chết!”

“Huống chi còn có người đang châm ngòi thổi gió, càng tức giận hơn!”

Lời nói này của nữ nhân lại có thể giải thích một số lòng người.

“Khụ khụ, có lẽ lúc ấy hắn cũng không biết tình huống như thế nào.” Giang Khải cố gắng giải thích cho “hắn”.

Nữ nhân ngẩng phắt đầu lên, hung dữ lườm Giang Khải, “Ngươi nói giúp hắn làm gì, ngươi có biết hắn không, có phải là bằng hữu của hắn không!”

Giang Khải đột nhiên phát hiện, tốt nhất không nên trêu chọc nữ nhân tính khí nóng nảy này.

“Không, không biết, sao ta lại quen biết một người vận khí đen đủi như vậy chứ.” Giang Khải rất biết điều phủ nhận.

Nữ nhân đột nhiên nhìn về phía Giang Khải, “Này, dù sao ngươi cũng không có việc gì, ngươi cùng ta trở về Hoa Hạ thành vượt ải Vô tận thâm uyên đi!”

Giang Khải nhíu mày nhìn nữ nhân, “Ai nói ta không có việc gì?”

“Sao con người ngươi không có chút cốt khí nào thế! Ngươi biết người quốc gia khác mắng rất khó nghe không? Ngươi thấy tiểu đội kia không, nếu không phải vì tìm kiếm người tự do, bọn họ sẽ không chết.

Không phải Giang Khải không muốn trở về, mấu chốt là hiện tại hắn hơi chột dạ.

Là nam nhân bị ngàn người chỉ trỏ, mình trở về không biết có bị người ta đánh chết ngay tại chỗ không.

Nhưng chuyện này cũng vì mình mà ra, có lẽ cũng phải kết thúc ở trên tay hắn… Ít nhất, không cần để càng nhiều tiểu đội quân đội đi tìm chết nữa.

Hít sâu một hơi, Giang Khải hung hăng nói, “Được, ta trở về cùng ngươi.”

Giang Khải và nữ tử này quay về Thái Bình sơn đạo.

Nữ nhân gọn gàng chém ra bụi cây trước mặt, vừa nói, “Ngươi tên là gì?”

Giang Khải hơi ngạc nhiên, nhìn bóng lưng nữ hán tử kia, ấp úng đáp, “Nguyễn Ngữ.”

Nữ tử kia lại không để ý, chỉ lặp lại một lần, “Nguyễn Ngữ… Cứng mềm mềm, có họ này sao? Ai, ta không có ý xúc phạm nhưng là một nam nhân, ngươi có thể sẽ cảm thấy bối rối vì họ tên này.”

Giang Khải tức đen mặt, vội vàng nói, “Đại tỷ, không phải cứng mềm mềm.”

“Đại tỷ?” Nữ nhân quay đầu lại, hung dữ nhìn Giang Khải, “Ai là đại tỷ của ngươi! Ta có tên!”

Giang Khải bất đắc dĩ lắc đầu, nữ nhân này thật hung dữ.

“Cô nương tên là gì?”

“Thường Tư Diêu.” Nữ nhân sảng khoái trả lời, “Cha ta đặt cho, chán ghét cái tên này, quá đàn bà.”

Giang Khải nhíu mày oán thầm, tên rất ôn nhã nhưng hơi khác với phong cách hung hãn của nàng.

Tuy tính cách Thường Tư Diêu hung hãn nhưng vẻ ngoài, khí chất cũng không đi theo phong cách trung tính, ngược lại là kiểu đại mỹ nữ khiến đôi mắt người ta tỏa sáng.

Chắc không phải là les.

Xét thấy tính cách Thường Tư Diêu nóng nảy, Giang Khải quyết định bớt trêu chọc nàng, chờ quay về Thái Bình sơn đạo sẽ mỗi người một ngả với nàng.

Có lẽ đi đường quá nhàm chán, Thường Tư Diêu lại quay sang hỏi, “Tiểu Nguyễn, ta nghĩ thật ra ngươi không cần theo ta quay về.”

“Vô tận thâm uyên vô cùng nguy hiểm, dù là người tự do lịch luyện bên ngoài cũng có rất nhiều người không thông qua. Một người mới như ngươi rất có thể không vượt qua được tầng thứ nhất, chẳng may chết thì ngươi lại trách lão tử.”

Giang Khải thở dài một hơi, hắn cũng không muốn quay về, đi một lần lại lãng phí vài ngày.

Huống chi, có lẽ hiện tại có rất nhiều người rất bất mãn với mình.

Nhưng vẫn phải giải quyết chuyện này, ít nhất phải giải thích với đám người La thần một chút xem có phần thưởng hay không.

Độ khó là ngẫu nhiên, Quốc hồn Hoa Hạ cũng không phải mình muốn, lúc ấy chỉ có một mình hắn đến di tích, hệ thống trực tiếp đưa trạng thái cho hắn.

“Tư Diêu cô nương, ta sẽ lượng sức mà đi.”

“Lại nói, Tư Diêu cô nương, vì sao ngươi luôn thích tự xưng ‘lão tử’?”

“Sao nào? Có phải cảm thấy ta không giống nữ nhân không?” Thường Tư Diêu nhíu mày nhìn về phía Giang Khải.

“Có chút.” Giang Khải nói thật.
Bình Luận (0)
Comment