Chương 443: Tên Hoa Hạ
Chương 443: Tên Hoa Hạ
Tiếp theo, hắn ta dùng biểu cảm kích động đến vặn vẹo, đôi mắt trợn tròn như chuồng đồng, hắn ta run rẩy giơ tay lên chỉ vào Giang Khải, “Ngươi, là ngươi, lại là… Ngươi!”
Thường Tư Diêu cũng hơi ngây dại, những binh lính này đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, biểu hiện này cũng quá luống cuống đi.
Cũng như hắn ta đã nói, hắn ta từng gặp người vô song, vậy thân phận gì lại khiến một binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh luống cuống trước mặt mọi người?
Quan quân “ngươi” cả nửa ngày, từ đầu đến cuối không nói ra tên Giang Khải.
Giang Khải cũng thấy sợ thay cho hắn ta.
Hơn nửa ngày, sĩ quan kia mới bình tĩnh lại, đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm Giang Khải, ánh mắt sắc bén suýt thì đâm xuyên mặt nạ của Giang Khải.
“Không ngờ ngươi lại dám đến, ngươi biết hiện tại có bao nhiêu người muốn bóp chết ngươi không?”
Giang Khải bất đắc dĩ nói, “Lão ca, ta không cố ý, ai biết lại như vậy.”
Sĩ quan kia thở dài một hơi, lại nhìn Thường Tư Diêu và Giang Khải một chút, nói, “Các ngươi chờ ở chỗ này đi, ta đi báo cáo trước đã.”
Lần này thời gian báo cáo dài hơn trước kia một chút, Giang Khải và Thường Tư Diêu đợi mười mấy phút cũng không thấy sĩ quan kia quay về.
Nhưng đúng lúc này trong đám quần chúng vây xem đột nhiên có người lao đến.
Hắn ta vừa đi vừa lớn tiếng kêu gọi người vây xem ở sau lưng, “Ôi chao, ôi chao, các huynh đệ tỷ muội, ta thật sự không thể tin được, các ngươi đoán xem người đeo mặt nạ này là ai?”
Vốn dĩ có người đến xin tiến vào Vô tận thâm uyên đã thu hút sự chú ý của người vây xem, hiện tại lại có một người nhảy ra gần như thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Hắn!” Người kia đi đến trước mặt Giang Khải, chỉ vào mặt Giang Khải, “Chính là Giang Khải!”
Vừa nói ra lời này, hiện trường lập tức sôi trào.
“Cái gì? Hắn là Giang Khải? Không thể nào, không phải nói Giang Khải đã bị ép logout, không dám online sao?”
“Hắn thật sự là Giang Khải?”
Thường Tư Diêu vô thức lùi lại nửa bước, khiếp sợ nhìn người bên cạnh.
Hắn không phải Tiểu Nhuyễn, Nguyễn Ngữ sao?
Giang Khải khẽ nhíu mày nhìn người tới, mình đã đeo mặt nạ mà người này vẫn nhận ra mình? Quan trọng là hắn không biết người này!
Người kia nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, “Này, Giang Khải, ngươi không đeo mặt nạ trong đại đội đánh cược, vì sao hiện tại lại đeo mặt nạ? Không phải ngươi rất ngông cuồng sao? Sao nào, ngươi cũng sợ bị ngàn người chỉ trỏ, vạn người phỉ nhổ sao?!”
“Giang Khải, có gan thì tháo mặt nạ xuống!”
Giang Khải nhíu mày.
Lão ca bên quân đội còn chưa trở lại…
“Ngươi tháo mặt nạ xuống!” Người kia bắt đầu trở nên hùng hổ dọa người, “Để tất cả mọi người xem ngươi có phải là tội nhân hại toàn bộ Hoa Hạ không!”
“Độ khó độ kiếp? Ngươi dựa vào cái gì lựa chọn độ khó cho ngàn vạn đồng bào Hoa Hạ? Ngươi được quân đội cho phép chưa? Ngươi dựa vào cái gì thu hoạch được trạng thái Quốc hồn Hoa Hạ?”
“Hai chữ Quốc hồn này, một Giang Khải ngươi gánh vác nổi sao!”
“Nếu không phải ngươi, chúng ta sẽ bị người nước ngoài cười nhạo vô dụng, bị người ta nói là quỷ bệnh Đông Á! Giang Khải, tháo mặt nạ xuống!”
Nói ra một tràng lời nói dõng dạc, người kia thành công dẫn dắt tâm trạng của tất cả mọi người.
“Đúng vậy, ngươi tháo mặt nạ xuống đi, nếu ngươi không phải Giang Khải thì sợ cái gì?”
Giang Khải hơi híp mắt lại, nhìn về phía người tới, “Bằng hữu, ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, ta cũng không giống vài người không dám để lộ ra khuôn mặt thật! Ngươi đừng nói sang chuyện khác, tháo mặt nạ xuống!”
Gần như tất cả mọi người có mặt đều hô to.
“Tháo mặt nạ, tháo mặt nạ, tháo mặt nạ!”
Ngay lúc này, Giang Khải như bị tất cả mọi người cô lập.
“Nếu ngươi còn không dám tháo, vậy đã chứng minh ngươi chính là Giang Khải!” Người kia quát Giang Khải, nước bọt tung bay.
“Các huynh đệ, nếu Hoa Hạ chúng ta không gặp phải độ khó độ kiếp, có cần chịu cơn giận như vậy không, còn bị người chơi nước khác chế nhạo sao?” Người kia tiếp tục kích động cảm xúc của mọi người, “Nhìn Giang Khải đi, dù sao hắn cũng không quan trọng!”
“Còn nhớ lời nhắc nhở của hệ thống không, đạt đến 20 vạn cây số vuông có thể truyền thừa Quốc hồn, hắn cũng không muốn mất đi trạng thái Quốc hồn Hoa Hạ, cố ý tạo độ khó cho chúng ta!”
“Ngươi là đồ phản quốc! Tiểu nhân hèn hạ, chỉ nghĩ lợi ích của bản thân, không tiếc tổn hại lợi ích của tất cả mọi người! Ngươi không xứng làm người Hoa!”
Mọi người kiềm chế thật lâu, lúc này hoàn toàn bùng nổ.
“Giang Khải, thì ra ngươi có tính toán như vậy, tên xấu xa này!”
“Ngươi cũng là người Hoa, lão tử mặc kệ, dù ở trong Hoa Hạ thành lão tử cũng phải giết ngươi!”
“Thứ ăn cây táo rào cây sung, có phải ngươi là gián điệp do nước ngoài phái đến không!”
“Giết chết hắn!”
Ngay cả Thường Tư Diêu cũng tức giận nhìn Giang Khải, “Hay lắm, ngươi lại lừa ta! Nếu để ta biết ngươi là Giang Khải, lão tử đã sớm cho ngươi đẹp mặt!”
Đám người đã sôi trào, quân đội bảo vệ Vô tận thâm uyên không thể không ngăn cảm đám người kích động này.