Chương 472: Thi đấu sinh tử
Chương 472: Thi đấu sinh tử
“Vậy thì không cần, ta cảm thấy phần thưởng của ngươi thật sự thiếu chút sức hấp dẫn.”
“Ồ? Ta đã lấy ra 30kg Tử huyền thiết mà ngươi còn cảm thấy không có sức hấp dẫn, bằng hữu, chỉ với số Tử huyền thiết này, có lẽ cả đời này ngươi cũng không lấy được!”
Giang Khải mỉm cười, “Có lẽ vậy, nhưng luôn cảm thấy không quý bằng tài liệu Quốc sĩ Siêu phàm ngũ giai.”
“Ồ, thật sự bất ngờ, một người chưa được một sao lại chướng mắt phần thưởng của Chung Cường ta.” Chung Cường gượng cười nói.
Đúng vào lúc này, Triệu Thiết Toàn đứng trong đám đông lớn tiếng nói, “Chung Cường, một ngựa trả một ngựa, tuy Tử huyền thiết quý giá nhưng không bằng tài liệu Võ đồ, Binh lính ngũ giai, vậy đi, ngươi lại thêm chút đồ chơi nhỏ, tránh để người ta nói xấu.”
Chung Cường nhìn về phía Triệu Thiết Toàn, “Còn muốn thêm gì nữa, những Tử huyền thiết này đã có giá trị không nhỏ.”
“Vậy, ngươi thêm cái kia, cái kia… Đúng, tài liệu tàn khuyết tứ giai!”
Triệu Thiết Toàn nháy mắt với Chung Cường mấy cái, “Hai phần thưởng, đây mới là thứ ngươi nên bỏ ra.”
Chung Cường hơi suy nghĩ, tài liệu tàn khuyết cũng không bán được mấy đồng, thêm vào cũng không quan trọng.
“Được, vậy ta lại thêm một món, tài liệu số bảy của tài liệu Thiên Mệnh tứ giai, tài liệu Thiên Mệnh tuyệt đối là món đồ cất giữ mang tính tiêu chí nhất của Quỷ Tinh, đã từng có vị bằng hữu thích sưu tầm trả giá tiềm không thấp.”
Giang Khải âm thầm quay đầu, đúng là Triệu đại ca rất ra sức!
Chung Cường biến phần thưởng thành tấm thẻ, sau đó lấy ra một con thú nhỏ từ trong bao vải sau lưng, buộc thẻ bài lên người tiểu thú.
Vừa thấy vật nhỏ này, Giang Khải lập tức mở to hai mắt nhìn.
Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra vật nhỏ này!
Chính là vật nhỏ vong ân phụ nghĩa lợi dụng hắn rời khỏi khu thí luyện người mới, sau đó quay đầu bỏ chạy!
Chung Cường cầm con chuột nhỏ đưa ra rìa vách núi, nói với mọi người.
“Trong hồ nước phía dưới có cái gì cũng không cần ta nói nhiều, ta buông tay, chờ đến khi nó rơi vào mặt hồ thì tranh tài chính thức bắt đầu!”
Nói xong, Chung Cường buông tay, con chuột nhỏ rơi xuống từ trên vách đá, mười mấy giây sau rơi vào mặt hồ.
Gần như cùng lúc đó tất cả người tham gia tranh đấu sinh tử trực tiếp nhảy xuống từ vách núi!
Tranh đấu sinh tử chính thức bắt đầu!
…
Tất cả người dự thi tranh nhau chen lấn nhảy xuống từ trên vách đá.
Sau khi hai người thần bí thấy Giang Khải nhảy xuống vách núi, cũng nhảy xuống theo.
Thường Tư Diêu cũng không đi theo, nàng chỉ nhìn chằm chằm Giang Khải, tò mò hắn có thể lấy được xếp hạng gì ở trong cạnh tranh sinh tử.
Đúng vào lúc này, sau lưng đột nhiên có một nam tử đến gần, đứng bên cạnh nàng lo lắng nói, “Bằng hữu của ngươi gặp nguy hiểm, cùng ta xuống dưới đi!”
Thường Tư Diêu hơi ngạc nhiên nhìn về phía nam tử, nhanh chóng nhận ra hắn ta.
Vừa rồi nàng thật sự thấy Giang Khải đi cùng với nam nhân này, dường như đang tiến hành giao dịch gì đó.
“Ngươi…”
Triệu Thiết Toàn thấy người xung quanh đều lao đến rìa vách núi, không ai chú ý đến mình thế là khẽ nói, “Hắn là Giang Khải!”
Trong lòng Thường Tư Diêu hơi ngạc nhiên, nơi ngoài ngoại trừ mình chắc không ai biết thân phận thật của Giang Khải, nam tử trước mặt có thể nói ra tên của hắn chỉ có thể là Giang Khải tự lộ ra.
Điều này cũng có nghĩa Giang Khải khá tin tưởng người này.
“Hắn gặp nguy hiểm?”
“Đúng! Ngươi có xuống dưới cùng ta không?”
Thường Tư Diêu nhìn mặt hồ một chút, lúc này có hơn mười người đang chạy như bay trên mặt hồ, muốn đuổi theo con chuột trước mặt.
Thường Tư Diêu suy nghĩ một chút, nói, “Được, lão tử đi theo ngươi!”
Triệu Thiết Toàn thoáng ngạc nhiên, một mỹ nữ duyên dáng như thế nhưng cách ăn nói lại khá cá tính… Nhưng đây không phải lúc nói những chuyện này, Triệu Thiết Toàn và Thường Tư Diêu cùng nhảy xuống vách núi, đuổi theo đội ngũ kia!
Lúc này, Giang Khải và mấy người thực lực khá mạnh đều ở phía trước đội ngũ.
Chung Cường và mấy tên cao thủ đều đang ra sức đuổi theo con chuột nhỏ kia.
Tốc độ của con chuột nhỏ thật sự nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, đối mặt với mấy cao thủ tứ giai này vẫn dẫn trước thật xa, lao đi như bay trên mặt nước hồ để lại từng vòng gợn sóng trên mặt hồ.
Chung Cường nghiêng đầu nhìn Giang Khải bên cạnh, hơi híp mắt lại.
Tên này chưa phải một sao lại có được tốc độ di chuyển nhanh như vậy?!
Thường Tư Diêu không đi theo bên cạnh, lúc này Chung Cường cũng lộ ra bộ mặt thật, hắn ta cười lạnh với Giang Khải.
“Hóa ra là giả heo ăn thịt hổ? Tiểu tử, đáng tiếc ngươi đã tính toán nhầm, ngươi không ăn được ca!”
“Trong tứ giai, ta chưa từng gặp được đối thủ!”
Giang Khải lại không thèm để ý đến lúc Chung Cường, lúc hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua đội ngũ ở sau lưng.
Dựa theo truyền thống hội nghĩ, người không tham gia cạnh tranh sinh tử nhưng cũng có thể quan chiến ở khoảng cách gần, nhưng đối với những người khác thì người dự thi đều dốc hết sức đuổi theo kỳ thú, trên cơ bản bọn họ không đuổi kịp đội ngũ.