Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 473 - Chương 473: Thi Đấu Sinh Tử (2)

Chương 473: Thi đấu sinh tử (2) Chương 473: Thi đấu sinh tử (2)

Nhưng hai người thần bí này lại không nhanh không chậm đi theo sau đội ngũ, từ đầu đến cuối vẫn giữ khoảng cách ổn định với đội ngũ!

Từ một điểm này lại có thể chứng minh thực lực của hai người này chắc áp đảo tất cả cao thủ có mặt!

Đúng vào lúc này, trong đội ngũ người dự thi đột nhiên có một cự thú xông ra từ đáy nước.

Cự thú tạo ra cột nước tận trời, trực tiếp nổ tung trong đám người, đầu của nó giống loại rắn, lớn bằng ba bốn người, mở ra cái miệng rộng đánh về phía một người.

Người kia cũng nhanh chóng phản ứng, vội vàng tránh sang một bên, tất cả những người xung quanh hắn ta đều né tránh công kích.

Những người có mặt trong hội nghị người tự do 40km phần lớn đều có chân tài thực học, đối mặt với loại dã thú bình thường này, nếu không làm được việc liên tục né tránh vậy đừng lăn lộn ở chỗ này.

Đương nhiên, trong thi đấu sinh tử này, tuyển thủ cũng không rảnh lằng nhằng với dã thú, thường chỉ là né tránh.

Sau khi con rắn lớn vồ hụt lại lặn xuống nước, biến mất không thấy gì nữa.

Nhưng con cự xà này xuất hiện, cũng có nghĩa sinh vật dưới đáy hồ đã phát hiện con mồi!

Không lâu sau, từng con cự xà liên tục nhảy ra từ dưới nước, phát động sự tấn công mạnh mẽ với đội ngũ người tự do.

Chung Cường mỉm cười với Giang Khải, “Tiểu tử, chuẩn bị xong chưa? Bây giờ trò chơi mới bắt đầu!”

Nói xong, hắn ta lại trực tiếp rút trường kiếm ra, vung một kiếm về phía Giang Khải.

Trên trường kiếm mang theo chân khí, sóng khí hóa thành một lưỡi đao hình cung quét ngang về phía Giang Khải!

Giang Khải hơi híp mắt lại.

Vốn hắn cảm thấy Chung Cường này chỉ khá háo sắc, không ngờ còn hèn hạ như vậy.

Đã nói sẽ bảo vệ mình…

Giang Khải lập tức đạp chân vào mặt nước khiến tốc độ tăng mạnh, cùng lúc né tránh công kích của Chung Cường còn chiếm được vị trí thứ nhất.

“Chung Cường, ta thật sự tò mò, loại người như ngươi sống thế không cảm thấy mệt sao?” Giang Khải cười lạnh một tiếng.

“Mệt mỏi thì sao nào? Dù sao cũng tốt hơn kẻ hèn nhát như ngươi, trơ mắt nhìn nữ nhân của mình bị người khác kéo đi cũng không có cách nào.” Chung Cường không hề yếu thế.

Giang Khải phát hiện mình nói chuyện với Chung Cường cũng là một sai lầm, tên này còn tưởng Thường Tư Diêu là bạn gái của hắn.

“Ta cho ngươi biết, bạn gái của ngươi đã đi dạo với ta một ngày, điều này đã đủ nói rõ địa vị của ta ở trong lòng nàng.”

Đối mặt với sự tự tin của Chung Cường, Giang Khải không cãi lại được.

Tên này thật sự không có chút ánh mắt nào!

Lại nói, người có được EQ siêu cao như mình lại vẫn độc thân đến bây giờ, thật sự không có thiên lý.

Ngay lúc Giang Khải cảm thán vận mệnh bất công với mình, đột nhiên hắn phát hiện mặt nước dưới chân mềm nhũn, có xu thế sụt xuống.

Hắn vội vàng điều chỉnh trọng tâm, một chân giẫm hụt, cùng lúc đó chân còn lại dùng sức giẫm mạnh, nhảy lên thật cao.

Một giây sau, một con cự xà màu đen xông ra từ vị trí ban đầu của Giang Khải.

Cự xà này mở ra cái miệng lớn như chậu máu muốn nhào về phía Giang Khải!

Giang Khải trực tiếp ném ra bốn năm thanh Truy mệnh.

Lực đâm xuyên của Truy mệnh không đủ, không cách nào đánh xuyên qua lân giáp của cự xà nhưng một lần bạo kích lại khiến đầu của nó lệch sang một bên khác, vừa hay đối mặt với Chung Cường.

“Tặng ngươi!” Giang Khải ném lại một câu, sau khi rơi xuống mặt nước lại tiếp tục đuổi theo con chuột nhỏ.

Cự xà không nhào vào Giang Khải, nghiêng đầu thấy Chung Cường thế là thuận thế đánh về phía hắn ta.

“Tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi!” Chung Cường giận mắng một tiếng, sau đó hung hăng vung ra một đạo sóng khí, đồng thời nhanh chóng thay đổi tuyến đường lách qua bên cạnh cự xà.

Thấy Giang Khải đang kéo giãn khoảng cách với hắn ta, đôi mắt Chung Cường trợn lên, “Đáng chết, sao tốc độ của tên này lại nhanh như vậy!”

“Không được, tiếp tục như vậy thì đồ vật đều bị hắn cướp đi!”

Nghĩ tới đây, Chung Cường lặng lẽ lấy ra một khối ngọc bội cầm trong tay.

“Bảo cụ, Dụ hoặc chi nhãn!”

Con chuột nhỏ kia cõng hai tấm thẻ, lúc đầu dẫn trước thật xa, ngoại trừ Giang Khải thì nó đã bỏ xa những người khác một khoảng lớn.

Nhưng đột nhiên hành động của con chuột này cứng đờ, sau khi do dự một lát trực tiếp lượn quanh một vòng, điên cuồng lao về bên trái mặt hồ.

Giang Khải thấy cảnh này không khỏi nhíu mày.

Con chuột nhỏ đã kéo giãn khoảng cách với những người khác, chỉ có mình theo sát phía sau, theo lý thuyết nó nên tiếp tục chạy theo đường thẳng, tiếp tục giữ loại khoảng cách này.

Nhưng nó lựa chọn rẽ sang bên trái, không ảnh hưởng quá lớn đến việc mình bám theo sau nhưng những người khác chỉ cần thay đổi tuyến đường cũng có thể rút ngắn khoảng cách với nó.

Huống chi cứ như vậy, khoảng cách của nó với bờ hồ lại xa hơn.

Tiến vào rừng cây, Giang Khải chưa chắc có thể đuổi theo tên này, kết quả nó nhất định phải chạy trốn trên mặt hồ trống trải? Rõ ràng không hợp với lẽ thường!
Bình Luận (0)
Comment