Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 475 - Chương 475: Chạy Trốn Sinh Tử (2)

Chương 475: Chạy trốn sinh tử (2) Chương 475: Chạy trốn sinh tử (2)

“Là bọn họ sao?” Trong lòng Triệu Thiết Toàn nghi ngờ, “Cô nương, nhanh đuổi theo đi!”

Sau khi Giang Khải xông vào trong rừng rậm, đám người tự do cũng lần lượt lên bờ.

Một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ.

“Sao mấy người kia còn đang xông lên? Không phải tranh tài đã kết thúc rồi sao?”

“Ta thấy có người bắt được con chuột này, sao lại bớt đi vòng trao giải. Có phải hắn tưởng tranh tài vẫn đang tiếp tục không?”

Những người này không rõ chân tướng, tất nhiên không biết mục đích thật sự của Giang Khải là muốn lợi dụng thi đấu sinh tử này cắt đuôi kẻ theo dõi.

Lúc này, Giang Khải lấy ra toàn bộ sức mạnh lao như bay về phía bí cảnh.

Hắn vừa chạy vừa cởi thẻ bài trên người con chuột nhỏ xuống.

Hắn không thèm để ý Tử huyền thạch, mấu chốt là tài liệu số 7 đã đến tay!

Hiện tại, tài liệu Thiên Mệnh tứ giai chỉ thiếu một cái tài liệu số 2.

Con chuột nhỏ trợn to mắt nhìn chằm chằm, hai móng vuốt nhỏ vẫn đang cào tay Giang Khải.

“Ôi!” Giang Khải hú lên quái dị, nhìn tay phải của mình nói, “Tiểu gia hỏa, đừng cào ta! Vật nhỏ này, coi như ngươi thông minh còn biết tránh về phía ta, nếu không ta thật sự không cướp được với Chung Cường.”

“Chắc ngươi đã bị Chung Cường khống chế, hắn đuổi theo phía sau, nếu ngươi không muốn bị hắn bắt được thì đi theo ta trước, đến lúc đó có cơ hội ta lại thả ngươi.”

Tiểu gia hỏa nghe xong, cuối cùng ánh mắt cảnh giác đã dịu lại, mặc cho Giang Khải nắm lấy mình.

Nơi này cách bí cảnh mà Triệu Thiết Toàn nói tới còn có sáu bảy cây số, dựa theo thực lực của hai người kia, e rằng chưa chắc có thể bước vào trong bí cảnh trước một bước.

Nghĩ tới đây, Giang Khải lại phát động thế thân lần nữa, để lại một thế thân cố ý để nó dẫn lệch hướng, bản thể tiếp tục chạy trốn.

Không lâu sau, Chung Cường đuổi theo, hắn ta đuổi kịp thế thân phía trước, vừa lên đã là một kiếm, “Chết cho ta!”

Nếu Giang Khải thấy cảnh này có lẽ cũng hơi ngạc nhiên.

Chung Cường này lại ngoan độc như thế, trực tiếp muốn lấy mạng của hắn!

Nhưng Chung Cường nhanh chóng phát hiện mình lại bị lừa.

Tiểu tử kia không chỉ không đổ máu, hơn nữa còn nhanh chóng biến mất ở trước mặt hắn ta!

“Thế thân?” Chung Cường tức giận đến cả người run rẩy, “Đáng chết, tiểu tử này lại chơi đùa ta!”

Đúng vào lúc này, sau lưng Chung Cường đột nhiên xuất hiện hai nam tử.

Một người trong số đó nhanh chóng lao đến trước mặt Chung Cường, lạnh giọng nói, “Người kia đâu?”

Lúc này tâm trạng Chung Cường không tốt lắm, thấy hai người này nói chuyện với thái độ cứng rắn, hừ lạnh một tiếng, “Ta dựa vào cái gì nói cho các ngươi biết? Các ngươi là ai? Dám nói chuyện với ta như vậy?”

“Ta cũng muốn hỏi xem, vì sao các ngươi muốn…” Chung Cường còn chưa nói xong, người áo đen trực tiếp một tay bóp cổ Chung Cường.

Chung Cường hoàn toàn không ngờ tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy, thậm chí mình cũng không có thời gian để phản ứng.

Có thể nhẹ nhàng chế phục mình như thế, chẳng lẽ hai người này là… Cường giả Siêu phàm?

“Nói! Hắn đi hướng nào?” Người áo đen lạnh lùng nói, “Không nói thật, bây giờ ta sẽ giết ngươi!”

Lúc này trong lòng Chung Cường hoảng loạn, vội vàng nói, “Tiểu tử kia, hắn, hắn để lại một thế thân lừa gạt ta…”

Nam tử mặc áo đỏ lạnh lùng nói, “Phế vật, giết.”

Chung Cường nghe xong trong lòng lập tức căng thẳng, hai người này lại bụng dạ ác độc như thế!

Ngay lúc người áo đen đưa tay, Chung Cường vội vàng nói, “Hai vị đại ca tha mạng, ta, ta biết hắn chạy hướng nào!”

Người áo đen tạm dừng hành động nâng tay, thấy đôi mắt hung ác của người kia dưới khăn che màu đen, Chung Cường nơm nớp lo sợ nói, “Tên kia bắn được kỳ thú, kỳ thú trúng Dụ hoặc chi nhãn của ta, ta có thể thông qua Mị hoặc bảo ngọc tìm ra bọn họ!”

Người áo đen hơi híp mắt lại, sau đó thả lỏng tay, “Hiện tại tìm đi! Nếu ngươi dẫn lệch hướng, chắc ngươi đã biết hậu quả.”

“Đúng, đúng, bây giờ ta tìm… Chắc chắn có thể tìm được.”

Chung Cường vội vàng mở lòng bàn tay hắn, trong bàn tay của hắn ta quả nhiên có một khối bảo ngọc.

Bảo ngọc như một con mắt, chính giữa có một điểm đen, dưới sự thôi động của Chung Cường điểm đen này “nhìn” về một hướng khác.

“Ở bên kia!” Chung Cường lập tức chỉ về phía mà tròng mắt đang nhìn.

Người áo đen hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đi trước!”

Chung Cường còn muốn thoát thân nhưng nhìn dáng vẻ này chắc trốn không thoát, chỉ có thể xông vào rừng rậm.

Ở một bên khác, Thường Tư Diêu và Triệu Thiết Toàn tiến vào rừng rậm, cũng đã mất đi tung tích của Giang Khải.

“Tốc độ của hai người kia quá nhanh!” Thường Tư Diêu than thở, “Thực lực của bọn họ cao hơn tất cả mọi người một mảng lớn!”

“Rốt cuộc bọn họ là ai? Tại sao muốn đuổi theo Giang Khải?”

Triệu Thiết Toàn không có cách nào giải thích, hắn ta đứng tại chỗ, cau mày suy nghĩ một lát, đột nhiên bừng tỉnh, “Ta biết hắn đi đâu, đi theo ta!”

Nói xong, liền dẫn Thường Tư Diêu chạy đến một phương hướng khác.
Bình Luận (0)
Comment