Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 476 - Chương 476: Tai Họa Kéo Đến

Chương 476: Tai họa kéo đến Chương 476: Tai họa kéo đến

Triệu Thiết Toàn đã đoán được kế hoạch của Giang Khải, hắn muốn chạy thoát, bí cảnh cũng là cơ hội duy nhất!

Nhưng nơi này cách bí cảnh sáu bảy cây số, lấy tốc độ của hai người kia, muốn thoát khỏi sự truy đuổi của bọn họ tuyệt đối không phải việc đơn giản.

Nhưng xung quanh là rừng cây rậm rạp, muốn tìm được Giang Khải thì cách duy nhất là rẽ đường nhỏ, sớm chạy đến bí cảnh, chỉ có làm vậy mới có cơ hội gặp được Giang Khải!

“Giang Khải, tốt nhất ngươi còn có thể sống sót đến đó!” Triệu Thiết Toàn nặng nề nói, không khỏi tăng nhanh tốc độ.

Giang Khải lợi dụng thế thân, tạm thời kéo xa khoảng cách với đám người Chung Cường.

Nhưng hắn cũng không dám dừng lại chút nào, vẫn bỏ chạy về phía mục đích.

Trên đường chạy trốn giữ mạng, chỉ cần Giang Khải phát hiện xung quanh có dã thú sẽ dùng Truy mệnh đánh thức, sau đó lập tức bỏ trốn.

Dọc theo con đường này, hắn cũng không biết đã đánh thức bao nhiêu dã thú đang ngủ sau, chỉ khổ cho Chung Cường đuổi theo sau lưng.

Tuy hắn ta tìm được vị trí của Giang Khải nhưng những dã thú bị Giang Khải đánh thức không tìm thấy Giang Khải, cơn giận khi thức dậy đều trút hết lên người Chung Cường.

Tuy thực lực của Chung Cường không yếu nhưng thường bị dã thú quấn lấy một chút, tốc độ rõ ràng chậm lại.

Chỉ cần hắn ta chậm lại, hai vị phía sau càng khó phát huy ưu thế.

Nam tử áo đỏ hừ lạnh một tiếng, lên xuống một cái đã đuổi kịp Chung Cường, một phát tóm lấy cổ hắn ta.

“Thành sự không có! Chỉ đường!”

Chung Cường bị người kia dẫn theo, trong lòng sợ hãi, sợ người kia sẽ ra tay giết hắn ta bất cứ lúc nào.

“Đại ca, ta chắc chắn sẽ chỉ đường tử tế, tiếp tục đi về phía nam!”

Hai người thần bí kia nhanh chóng đuổi theo về phía nam.

Tốc độ của hai người này cực nhanh, không lâu sau Chung Cường đã nói, “Tiểu tử kia cũng không xa!”

Vừa nói xong, người áo đen hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói, “Ở phía trước!”

Nói xong, hắn ta đã lao về hướng kia.

Lúc hắn ta xông ra khỏi một bụi cây, đột nhiên phát hiện Giang Khải đang chiến đấu với một quái vật hình người màu đen.

Hình thái của quái vật hình người tương tự với nhân loại, tay cầm một ngọn đèn dầu, quần áo trên người hư thối không chịu nổi, khung mày nằm ngang trán nhưng trong đó không có con mắt, mà là một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Hình thái hỏa diễm giống hệt với ngọn lửa trong ngọn đèn trên tay nó.

Giang Khải muốn chạy thoát mấy lần nhưng đều bị quái vật kia quấn lấy.

“Người tuần đêm?” Người áo đen khẽ nhíu mày, “Chắc là Quỷ đốt đèn!”

“Hừ hừ, Giang Khải ơi Giang Khải, ngươi tưởng đây là đâu, đêm khuya chạy trốn ở chỗ này, tỷ lệ gặp Người tuần đêm sẽ lớn hơn.”

“Mặc cho ngươi quỷ kế đa đoan, ngươi cũng không có khả năng chạy thoát lòng bàn tay của ta!”

Lúc này Giang Khải vô cùng buồn bực, ngay lúc mình đang chạy trối chết lại bị Người tuần đêm để mắt đến.

Có đánh được Người tuần đêm hay không là chuyện khác, mấy chốt là bây giờ hắn không thể dừng lại.

Nhưng Người tuần đêm này nhanh nhẹn cực cao, Giang Khải muốn chạy thoát mấy lần đều không thành công.

Đối mặt với Người tuần đêm, dù Giang Khải toàn lực đối phó cũng chưa chắc thắng được, huống chi hiện tại hắn không tập trung tinh thần, khó mà chuyên chú.

Ngay lúc Giang Khải mất tập trung, Người tuần đêm vồ một trảo vào trước ngực Giang Khải, Giang Khải vội vàng sử dụng động tác giả muốn né tránh Người tuần đêm nhưng cuối cùng vẫn chậm nửa bước.

Trong chốc lát trước ngực hắn trở nên mơ hồ, máu me đầm đìa!

Đúng vào lúc này lại có ba bóng dáng chạy ra từ trong rừng, Giang Khải vừa thấy ba người này lập tức cảm nhận được cái gì gọi là tai họa kéo đến.

Chung Cường và hai người thần bí kia đã đuổi tới!

Trước đó Giang Khải còn nghĩ không trốn thoát được thì liều mạng với hai người này, nhưng bây giờ có Người tuần đêm còn có một Chung Cường, Giang Khải đã không có suy nghĩ liều mạng nữa.

Lúc này, trong đầu Giang Khải nhanh chóng xoay chuyển.

Hiện tại Người tuần đêm nhìn mình chằm chằm, cộng thêm ba người bên cạnh, một khi bọn họ ra tay mình tuyệt đối không thể sống sót.

Trước đây bắt tiểu gia hỏa này đã dùng một lần Thế thân lừa gạt, dụ truy binh rời đi lại dùng mất một lần, vừa nãy giao thủ với Người tuần đêm lại dùng một lần, đã hết Thế thân lừa gạt!

Vòng quay vận mệnh lại chưa kịp khôi phục…

Thấy ba người kia đang áp sát, Giang Khải cắn răng một cái, “Còn một cơ hội cuối cùng!”

Quỷ đốt đèn không cho Giang Khải cơ hội thở dốc, thấy hắn bị thương lại càng cuồng bạo, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Giang Khải, vồ một trảo vào trái tim Giang Khải.

Một trảo này trực tiếp đánh xuyên qua lồng ngực Giang Khải…

Nam tử áo đen nhíu mày, “Hắn không tránh được một kích vừa rồi? Không nên. Không tốt, không thể để hắn chết dễ dàng như thế!”

Lần này Chung Cường học thông minh, lập tức nhắc nhở hai vị đại ca kia, “Cẩn thận có trá, tên kia quỷ kế đa đoan, có thế thân!”

Nhưng ngay sau đó thấy cái lỗ lớn trước ngực Giang Khải chảy ra máu tươi, cuối cùng Chung Cường đã thở phào một hơi.
Bình Luận (0)
Comment