Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 676 - Chương 676: Thanh Kiếm Nát Xuất Trận (2)

Chương 676: Thanh kiếm nát xuất trận (2) Chương 676: Thanh kiếm nát xuất trận (2)

Giang Khải như cũng kịp phản ứng, vội vàng nói, “Không phải, hiểu lầm hiểu lầm, vừa rồi ta nghe nhầm.”

“Bớt nói nhiều lời, Ngô Thắng ta không giết loại vô danh, xưng tên ra!”

Giang Khải thở dài một hơi, “Đệ tử Thanh Vân môn…”

“Phong nào, nói rõ ràng!” Ngô Thắng giận nói, “Dám sỉ nhục Thiên Trì chúng ta lại không dám nói tên gia môn sao?!”

Giang Khải bó tay toàn tập, Chu đại ca chỉ nói là Thanh Vân môn, cũng không nói là phong nào.

Thanh Vân môn còn chia ra rất nhiều phong sao?

“Là, là phong phía trước nhất!” Giang Khải nhẫn nhịn nửa ngày, vội vàng nói tiếp, “… Hàn Nghĩa, tạm thời còn chưa gia nhập Chiến Thần điện…”

Soạt một cái, dưới đài bộc phát tiếng cười.

“Không phải chứ, ngay cả Chiến Thần điện cũng chưa vào còn dám đến luận võ?”

“Thanh Vân môn không có ai sao? Loại người này cũng dám lên đài? Nhìn dáng vẻ là bị Tư Diêu sư muội mê hoặc đến mất lý trí rồi.”

“Cái tên Hàn Nghĩa này lại hơi quen thuộc, chỉ quên mất đã nghe ở đâu.”

Thiên Trì Lưu trưởng lão nhìn về phía Thanh Vân Vạn trưởng lão, “Lão Vạn, Hàn Nghĩa… Có phải hài tử thân thể bị bệnh nặng kia không?”

Vạn trưởng lão cũng tỏ ra ngạc nhiên, “Đúng! Chỉ là trước đó hắn vẫn tiếp nhận chữa trị, ngay cả môn phái cũng không về, lần này sao lại thế…”

Bây giờ hắn ta còn đang ngạc nhiên vì sao Hàn Nghĩa đột nhiên xuất hiện!

Lưu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, “Vạn trưởng lão, nhiều năm không gặp, khí thế phách lối của hài tử này lại chỉ tăng không giảm.”

“Theo lý thuyết, đám hài tử này khiêu khích nhau thì người lớn chúng ta cũng không để trong lòng nhưng hắn lại sỉ nhục tên môn phái chúng ta, tên bảy trì lớn là do Thiên Trì tổ sư quyết định, đúng là ngông cuồng.”

Đối mặt với câu hỏi của Lưu trưởng lão, Vạn trưởng lão cũng không dám trả lời, dù sao Thanh Vân và Thiên Trì đều là hai môn phái truyền thừa lâu đời, bây giờ ở trong giới cổ võ đã là địa vị khác nhau một trời một vực.

Là chủ nhà, một tên Côn Luân trưởng lão mỉm cười đứng ra hóa giải, “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, chúng ta đừng so đo.”

“Đúng rồi, Vạn trưởng lão, mấy đệ tử Thanh Vân các ngươi đi lên cũng không thấy bọn họ thi triển Cửu tiêu tru tiên kiếm, khá là đáng tiếc.”

Vạn trưởng lão bất đắc dĩ nói, “Việc lĩnh ngộ Cửu tiêu tru tiên kiếm trọng phải là năm này qua tháng nọ mới có thể lĩnh ngộ được, hiện tại tâm tư của đám hài tử này đều ở Quỷ Tinh, trong mấy đời đệ tử này đã rất lâu không có ai có thể dùng ra Cửu tiêu tru tiên kiếm.”

“Đáng tiếc.” Côn Luân trưởng lão thở dài một hơi, thật ra môn phái khác cũng đối mặt với vấn đề này.

Trước đây ít năm Hàn Nghĩa cũng chỉ có chút danh tiếng, nhưng thời đại biến thiên bây giờ danh tiếng của hắn ta chỉ giới hạn trong nội bộ Thanh Vân môn.

Ngô Thắng nhìn Hàn Nghĩa hừ lạnh một tiếng, “Tiểu bối vô danh còn dám ngông cuồng ở trước mặt ta, hôm nay để ngươi biết sự lợi hại của Thiên Trì!”

Nói xong, Ngô Thắng rút ra trường kiếm của mình.

Trường kiếm của Ngô Thắng ra khỏi vỏ hiện ta kiếm quang màu xanh nhạt lăn tăn.

Vũ khí này ít nhất cũng là vũ khí cấp dành riêng!

Vốn Giang Khải định rút ra Tử điện huyễn quang kiếm, nhưng nghĩ đến người ta có thể sẽ nhận ra thanh kiếm này, bất đắc dĩ lấy ra một thanh kiếm khác.

Đây là một thanh kiếm gãy tàn khuyết, trên thân kiếm cũng là vết rỉ loang lổ, nói là trường kiếm còn không bằng nói là một thanh dao găm nát.

Giang Khải nhìn thanh kiếm nát trong tay, hơi hối hận.

Vì vẫn không tìm được Nguyễn Ngữ nên cũng không có thời gian chữa trị thanh kiếm này, hiện tại chỉ có thể lấy ra thanh kiếm nát nghênh chiến.

Ngô Thắng vừa thấy bội kiếm của Giang Khải liền cười ha hả, “Thanh Vân môn các ngươi đã sa sút đến mức này, còn không xứng với một thanh trường kiếm ra dáng sao?”

Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Bớt nói nhảm, ngươi có thể thua dưới thanh kiếm này, cũng là ta cho ngươi đủ mặt mũi.”

“Còn mạnh miệng! Muốn chết!” Ngô Thắng khẽ quát một tiếng, đôi mắt bắn ra tia sáng, bóng dáng bắn đến.

Trận chiến của “Hàn Nghĩa” và Ngô Thắng rất căng thẳng.

Ngô Thắng là Chiến Thần Siêu phàm ngũ giai, hơn nữa thực lực cường hãn trong cùng cấp, kiếm pháp của hắn ta hay thay đổi, kiếm tẩu thiên phong, mây bay nước chảy.

Nhưng đối mặt với Giang Khải, hắn đã có kinh nghiệm đánh bại ba tên Quỷ dị chức nghiệp lục giai cấp 1, cộng thêm trong khoảng thời gian này trải quả khu vực sương mù, đặc huấn Chiến Thần điện khiến tố chất tâm lý của hắn lúc đối mặt với thực chiến được tăng cường to lớn.

Lúc đối mặt với công kích hung mãnh của Ngô Thắng, dù Giang Khải không có trụ cột võ thuật nhưng cũng không hoảng hốt.

Trong Quỷ nhãn chuyên chú, Giang Khải có thể rõ ràng bắt được thế công của Ngô Thắng, trốn tránh dịch chuyển kịch chiến với Ngô Thắng.

“Kỳ quái, hài tử Hàn Nghĩa kia nền tảng vững chắc, sao trong lúc đối chiến bước chân, ra chiêu của hài tử này đều có vẻ hơi lộn xộn?” Vạn trưởng lão cau mày nói.

“Đúng là không có chút bóng dáng nền tảng của Thanh Vân môn chúng ta…” Một vị trưởng lão khác cũng ngạc nhiên nói theo.
Bình Luận (0)
Comment