Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 748 - Chương 748: Ngoài Dự Đoán

Chương 748: Ngoài dự đoán Chương 748: Ngoài dự đoán

Nhưng nhắc đến cũng kỳ quái, tuy tuyển thủ Không Động bị đối xử như thế nhưng sự nhiệt tình của những người khác lại càng tăng vọt.

“Hắc hắc, tiểu tử kia không được, cơ hội đến!”

“Trong mắt của người bình thường, trận vừa rồi đánh cho trời đất mù mịt, nhưng người hiểu chuyện sẽ nhận ra hắn ta đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội trong lúc chiến đấu, hơn nữa đẳng cấp chân khí cũng không cao, đổi một đối thủ lợi hại hơn, hắn chắc chắn đánh không lại.”

“Lăng Sa vẫn cao ngạo như vậy, nhưng ta thích người có tính khiêu chiến như thế!”

Người tỷ võ sau đó càng nhiệt tình hơn, mỗi một lần đều cần Hồ trưởng lão sắp xếp trình tự tranh tài, tránh cho có quá nhiều người ra sân khiến không thể bắt đầu luận võ.

Nhưng sau khi luận võ bảy tám trận liên tục, cho tới bây giờ chưa có ai gặp mặt Lăng Sa!

Giang Khải thấy hơi nhàm chán nhưng đám người Đổng soái chậm chạp không tới, điều này khiến Giang Khải hơi ngồi không yên.

“Lão Chu, ta dự định lên sân.” Giang Khải nói, “Có lẽ bọn họ bận quá không đến kịp. Đứng xem so tài thế này cũng hơi nhàm chán.”

“Đừng!” Chu Sở vội vàng kéo Giang Khải lại, “Vừa rồi ngươi không chú ý sao, rất nhiều người đều đang quan sát ngươi!”

Giang Khải không quan tâm nói, “Phát hiện, người của Đông Phương gia cũng ở đây. Nhưng người xếp hàng phía dưới đã có mười người, ta còn không ra sân không biết phải chờ bao lâu.”

“Vẫn nên đợi thêm chút nữa!” Chu Sở giữ chặt cánh tay Giang Khải.

Thấy Chu Sở cố chấp như thế, Giang Khải thở dài một hơi, chỉ có thể ngồi xuống tiếp tục xem tranh tài.

Đúng vào lúc này, bên kia lại có một người vì bị cản lại bên ngoài đài quan chiến chính, thẹn quá hóa giận hô to vào đài quan chiến chúng, “Nói phản ứng trong trận của ta không được tốt? Cao thủ so chiêu, sao có thể lần nào cũng đưa ra lựa chọn hoàn mỹ nhất, chỉ cần có thể thắng là được.”

“Ta chạy tới từ khu 20 xa xôi, khó khăn lắm mới thắng tranh tài, ngay cả mặt Lăng Sa cũng không thấy được, các ngươi quá đáng lắm rồi.”

“Lăng Sa, ngươi cảm thấy ta không đủ mạnh thì ngươi đi ra đi, ta cũng muốn xem thử ngươi dựa vào cái gì mà tầm mắt cao như vậy!”

Hai tên đệ tử Hoa Sơn lôi kéo nhưng không ngăn được miệng của người kia.

“Bằng hữu, làm phiền ngươi khống chế tâm trạng của mình, xem mắt mà, ngươi cũng không thể ép sư muội công nhận ngươi chứ.”

Người kia lớn tiếng hô hào, “Ta cũng không ép nàng, ta chỉ nói sự thật, ta thắng cũng là sự thật! Các ngươi nói ta không có thực lực trước mặt nhiều người như vậy thì sao? Có phải các ngươi đã sớm có đối tượng, kéo chúng ta đến là góp cho đủ số!”

Đúng vào lúc này, trên đài quan chiến chính truyền ra một giọng nói trong trẻo.

“Mộc Thần, Mộc Phong sư huynh, buông hắn ra trước đi.”

Sau đó, một bóng người mặc váy hồng nhạt đi ra từ trong đám ngươi, nhanh nhẹn nhảy vào lôi đài.

Lúc này nàng đội mũ rộng vành, lụa mỏng dưới vành mũ rộng che khuất khuôn mặt nàng.

Sau khi hạ xuống, nàng tháo mũ rộng vành xuống, mái tóc dài mềm mại như thác nước lập tức tản ra, rơi xuống, khuôn mặt tuyệt thế mang theo vẻ cao ngạo xuất hiện.

Trong nháy mắt, một mỹ nữ tuyệt thế đã đứng ở trước mặt nam tử kia.

Khi thấy nữ tử này, nam từ vừa kêu gào kia lập tức im miệng, đôi mắt si ngốc nhìn nữ nhân trước mặt.

Có người nói Doãn Lăng Sa là một trong hai nữ thần cổ võ, cũng có người nói có thể bỏ hai chữ “cổ võ” đi.

Dù là vẻ ngoài, khí chất hay dáng người đều không thể bắt bẻ, hoàn mỹ không một tỳ vết.

“Vị sư huynh này.” Doãn Lăng Sa thản nhiên nhìn nam tử trước mặt, “Lăng Sa không có ý mạo phạm, nhưng ngay từ đầu chúng ta đã nói rõ quy tắc, ta đã nhận ra thực lực của sư huynh chưa đạt đến mong muốn của ta, sư huynh cần gì phải gặp mặt ta?”

“Điều này…” Nam tử phát hiện đứng trước mặc nữ nhân xinh đẹp này, lực lượng nói chuyện của mình yếu hơn rất nhiều.

“Sư huynh, cường độ chân khí của ngươi tương đương với đối phương nhưng bốn hạng thuộc tính của ngươi rõ ràng cao hơn đối thủ, trong thiên phú phàm nhân có tăng thuộc tính lực lượng và nhanh nhẹn trên diện rộng, nhưng trong lúc ngươi đối chiến cũng không phát huy ra ưu thế của mình. Tuy cuối cùng sư huynh chiến thắng nhưng cũng chỉ là lấy mạnh thắng yếu mà thôi, không có gi hiếm lạ.”

“Thuộc tính cao cũng là thực lực của ta!” Nam tử không phục nói.

Doãn Lăng Sa mỉm cười, “Nhưng thuộc tính của sư huynh cũng không đạt đến trình độ đỉnh cấp nhất, trong tình huống có ưu thế còn thắng gian nan như vậy, một khi thuộc tính ở thế yếu chẳng phải chắc chắn thất bại sao?”

“Thuộc tính của ta còn không cao?” Nam tử tức giận nói.

Doãn Lăng Sa hừ lạnh một tiếng, “Siêu phàm ngũ giai cấp 11, thuộc tính lực lượng cao nhất bốn vạn hai, lực lượng của ngươi còn không bằng ta.”

“Điều này…”

Mộc Phong sư huynh đứng bên cạnh nói, “Lão đệ, Lăng Sa không nói dối, hơn nữa ta nói cho ngươi một câu, nàng mạnh nhất không phải lực lượng mà là nhanh nhẹn, cường độ chân khí của nàng đã sắp đạt đến chân khí cấp 2.”
Bình Luận (0)
Comment