Chương 749: Ngoài dự đoán (2)
Chương 749: Ngoài dự đoán (2)
“Ai, lúc trước có mấy người cảm thấy Lăng Sa không có thực lực, xin đi, chỉ là nàng không ra tay thôi, thật sự ra tay ngay cả ta cũng sợ nàng không tìm được đối tượng!”
“Sư huynh!” Doãn Lăng Sa đối mặt với sư huynh bớt chút cao ngạo, thêm chút đáng yêu…
Loại số liệu thuộc tính này chỉ cần có đồng hồ là có thể đo được… Đương nhiên loại động hồ không thể quá cũ… Cho nên Doãn Lăng Sa không thể nói dối chuyện này.
Sau khi bị Doãn Lăng Sa vạch trần, cuối cùng nam tử đã yên tĩnh lại, chỉ có thể hậm hực rời sân.
Nếu Doãn Lăng Sa đã lên sân, nàng liền nói với dưới đài, “Nếu các vị tự nhận thực lực không bằng mười trận trước đó, cũng không cần phải lên sân.”
Nói xong, ánh mắt Lăng Sa nhìn quanh, đột nhiên dừng lại trên người Giang Khải.
“Các sư huynh sư đệ có thực lực, không cần biết ngươi có thân phận gì, tất cả không liên quan. Mời mọi người hăng hái lên sân, dù các vị không vừa ý Lăng Sa, cứ coi nhưng luận võ kết bạn cũng được.”
Câu nói sau cùng của Doãn Lăng Sa như đang nói với Giang Khải.
Nói xong, nàng quay lại đài quan chiến chính, đi đến bên cạnh phụ thân.
“Ai, tổ sư, nàng nhìn ngươi đấy!” Chu Sở còn kích động hơn Giang Khải, chờ đến khi hắn ta quay sang lại phát hiện Giang Khải đang ngẩn người.
“Tổ sư!”
“A?” Lúc này Giang Khải mới lấy lại tinh thần, “Ngươi nói cái gì?”
“Thôi đi, còn nói ngươi không hứng thú, nhìn đến mất hồn?” Chu Sở khinh bỉ nhìn Giang Khải.
Giang Khải sờ mặt nạ của mình, cũng may có mặt nạ nếu không rất mất mặt.
“Ta đâu có… Được, ta thừa nhận nàng rất xinh đẹp nhưng không phải kiểu mà ta thích.” Giang Khải nói, “Nữ hài xinh đẹp, là nam nhân đều sẽ nhìn thêm mấy lần, vậy cũng không có nghĩa là ta thích nàng.”
Chu Sở suy nghĩ, lời này của Giang Khải nói không sai.
Đột nhiên, Giang Khải đứng lên, “Được rồi, cũng đã lâu rồi, quá nhàm chán, ta không đợi nữa, ta lên đây.”
“Tổ sư!” Lần này Chu Sở không kịp giữ chặt Giang Khải, Giang Khải đã nhảy thẳng lên sân khấu.
Nhưng lần này Doãn Lăng Sa xuất hiện đã khiến rất nhiều người dao động.
Hắn vừa lên đài, từ bốn phía lôi đài lại có hai mươi mấy người nhảy lên muốn tham gia trận luận võ tiếp theo.
Lời nói vừa rồi của Doãn Lăng Sa rất trực tiếp, hiện tại còn lên sân đã nói rõ bọn họ tự nhận mạnh hơn những người trước đó, đây cũng là cơ hội để thể hiện sự tự tin trước mặt nữ thần.
Sau khi Giang Khải lên sân đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Sao thế, đột nhiên nhảy ra nhiều người như vậy?
Hồ trưởng lão đang muốn đi đến sắp xếp, đúng lúc này một nam tử áo trắng nói với những người khá, “Các vị bằng hữu, kính xin nhường cơ hội lần này cho ta, ta muốn tỷ thí với hắn!”
Người kia nói xong, lại dùng ngón tay chỉ về phía Giang Khải.
“Ngươi là ai? Ta lên đài trước, dựa vào cái gì phải nhường ngươi?” Mấy tên tuyển thủ không muốn đồng ý.
Nam tử áo trắng kia mỉm cười, “Đông Phương gia, Đông Phương Bạch, kính xin mấy vị bằng hữu này cho chút mặt mũi.”
“Đông Phương… Bạch! Đông Phương Bạch tổ trưởng tổ Hỏa Kỳ Lân tổ hàng đầu trong tổ Thập nhị thánh thú, nghe nói có thể trở thành thành viên trẻ tuổi nhất của tổ Tứ thần thú?”
“Đông Phương Bạch top 50 Hoa Hạ cũng đến đây!”
“Thật xin lỗi, Bạch huynh, là chúng ta có mắt như mù, chúng ta đi xuống trước.”
Đông Phương Bạch nói xong, hơn hai mươi người này không có ai dừng lại thêm, nhao nhao đi xuống.
Đông Phương Bạch nhìn về phía Giang Khải, mỉm cười, “Ta nên gọi ngươi là Hàn Nghĩa, hay nên gọi ngươi là Giang Khải đây?”
“Nhưng cũng không có gì khác biệt, chờ ta đánh bại ngươi trước, lại để tất cả môn phái cổ võ biết ngươi là loại cặn bã gì!”
Giang Khải cau mày, hình như việc này phát triển theo phương hướng nằm ngoài dự đoán của mình!
Nếu đổi thành bất kỳ người nào làm đối thủ của hắn, Giang Khải có thể trực tiếp từ bỏ thi đấu nhận thua, nhưng hết lần này đến lần khác người lên sân lại là Đông Phương Bạch.
Đông Phương Bạch không chỉ lên sân, còn khiến người khác rất tự giác xuống sân!
Đông Phương gia đúng là căn cơ thâm hậu, không ngờ ngoại trừ Đông Phương Minh, Đông Phương thế gia, còn có một thế hệ trẻ tuổi lợi hại hơn.
Khoảnh khắc Chu Sở thấy Đông Phương Bạch đã biết việc này trở nên rắc rối.
Ngay lúc hắn ta lo lắng nhìn trên đài, bên cạnh lại xuất hiện bốn người.
“Lão Chu!”
Chu Sở nhìn thoáng qua người tới, bốn người này mặc quần áo bình thường, đầu đội mũ, vành mũ ép xuống rất thấp.
Nếu không phải ở khoảng cách gần thấy được vẻ ngoài của bốn người, Chu Sở thật sự không chú ý đến bọn họ.
“Đổng…” Chu Sở khiếp sợ mở miệng.
La Bình vội vàng ra hiệu để hắn ta đừng nói.
“Các ngươi sao… Sao bây giờ mới đến? Còn mặc như vậy?” Chu Sở khẽ khàng hỏi.
Hoa Thiên Thần cười nói, “Nếu chúng ta xuất hiện ngay từ đầu, vậy không phải cho bọn họ chuẩn bị đủ thời gian sao? Chính là muốn bọn họ không biết đến sự có mặt của chúng ta!”
Đổng Hồng gật đầu, “Không sai, vừa hay ta cũng muốn xem, rốt cuộc trong nội bộ có người nào ỷ vào thân phận của mình trở thành chỗ dựa cho thế lực dân gian.”