Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 750 - Chương 750: Tiểu Tử Này Có Độc!

Chương 750: Tiểu tử này có độc! Chương 750: Tiểu tử này có độc!

Chu Sở chợt hiểu ra.

Thì ra đám người Đổng soái không phải đến muộn, bọn họ đã sớm đến chỉ là vẫn không xuất hiện mà thôi.

Hiện tại Giang Khải đã ra sân, Đông Phương gia cũng ra tay, bọn họ xuất hiện vào lúc này mới có thể thấy rõ mọi chuyện!

Chỉ tiếc, Giang Khải cũng chẳng hay biết gì…

“Nhưng ta thật sự không ngờ Đông Phương gia lại để Đông Phương Bạch quay về.” Hoa Thiên Thần hơi híp mắt lại, “Nói thật, ta vẫn rất mong đợi trận tỉ thí của hai người kia.”

Vệ Ưng hỏi, “Thực lực của Đông Phương Bạch thế nào?”

“Mạnh!” Hoa Thiên Thần chỉ nói một chữ.

La Bình cũng nói, “Không có gì bất ngờ xảy ra, Đông Phương Bạch không cần đến hai năm, chỉ cần tăng lên đến Siêu phàm lục giai là có thể tiến vào tổ Tứ thần thú.”

Chu Sở ngạc nhiên nói, “Hiện tại hắn vẫn là Siêu phàm ngũ giai?”

Hoa Thiên Thần gật đầu, “Đúng, ta nhớ không nhầm là Siêu phàm ngũ giai cấp 16, nhưng thực lực của hắn có thể vượt cấp Siêu phàm lục giai.”

“Hít… Đây là yêu quái gì!” Chu Sở hít sâu một hơi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có thể đi vào tổ Tứ thần thú Chiến Thần điện vậy chắc chắn không phải người bình thường.

Hoa Thiên Thần lấy ra một ít quả hạch từ trong túi thẻ, chia cho đám người Đổng soái, ngay cả Chu Sở cũng được chia một ít.

“Mọi người vừa xem vừa ăn chút gì đi, đừng để người khác cảm thấy chúng ta khác biệt.” Hoa Thiên Thần nói.

Giang Khải gặp phải Đông Phương Bạch, trong lòng cũng thấy hơi buồn bực, hết lần này tới lần khác gặp phải người của Đông Phương gia, là đánh hay không đánh? Vừa rồi hắn nên rời sân cùng những người kia, lại phản ứng chậm!

Lúc đang buồn bực, Giang Khải quay đầu nhìn về phía Chu Sở.

Kết quả phát hiện lão Chu lại có quan hệ thân thiết với mấy người xa lạ xung quanh, một đám người đang ăn quả hạch.

Điều này… Khá lắm, vừa rồi lão Chu còn rất kích động, vừa nghiêng người đã ăn quả hạch? Đủ nhàn nhã!

Trên hàng ghế quan chiến chính, Doãn Thiên Quang nhìn về phía nữ nhi của mình.

“Người đeo mặt nạ kia chính là Giang Khải mà ngươi vẫn cảm thấy hứng thú?”

Doãn Lăng Sa gật đầu, “Tuy ta không biết vì sao hắn giả mạo Hàn Nghĩa, nhưng nghe nói thực lực của hắn rất mạnh, hơn nữa tốc độ lên cấp của hắn rất nhanh, trong tranh bá toàn cầu trước đó vẫn chưa tới tứ giai!”

Doãn Thiên Quang khẽ vuốt cằm, hắn ta hiểu nữ nhi của mình nhất, lấy tính cách của nàng chắc đã sớm cảm thấy hứng thú với Giang Khải.

“Ngươi không ngại lúc trước hắn từng tham gia luận võ xem mắt của Thường Tư Diêu?”

“Không ngại.” Doãn Lăng Sa dứt khoát nói.

Doãn Thiên Quang mỉm cười, đúng là nữ nhi của mình, tính cách cũng giống như vậy.

“Nhưng hình như vận khí của tiểu tử kia không tốt lắm lại gặp Đông Phương Bạch, ngươi cũng biết thực lực của Đông Phương Bạch, người cùng cấp có thể đánh ngang tay với hắn trong toàn bộ Hoa Hạ, tính cả Quỷ dị chức nghiệp cũng không cao hơn ba người!”

“Dù đặt lên toàn cầu, hắn cũng là sự tồn tại trong nhóm đỉnh phong.”

“Đúng rồi, không phải tiểu tử kia vẫn thích ngươi? Nếu hắn thắng, ngươi sẽ nhận quà của hắn sao?”

Doãn Lăng Sa hơi du dự, “Ta biết Bạch sư huynh cũng mạnh, nhưng ta và hắn không có tình cảm… Nếu hắn thật sự thắng thì ta có thể nhận quà nhưng không có sau đó.”

“Vậy ý của ngươi là có tình cảm với tiểu tử Giang Khải kia?”

“Không có!” Doãn Lăng Sa lắc cánh tay phụ thân, “Ta chỉ cảm thấy hắn rất thú vị, giả mạo người khác đi tham gia xem mắt, đây là lần đầu tiên ta thấy người như vậy.”

“Hơn nữa, ta nghe nói hắn vẫn luôn xông pha một mình, sau lưng cũng không có chỗ dựa, ta cảm thấy một người bình thường có thể làm đến trình độ này rất đáng gờm.”

Doãn Thiên Quang hừ cười một tiếng, mắt nhìn về phía lôi đào, miệng vẫn còn nói, “Xem ra ngươi cảm thấy hứng thú với Giang Khải nhiều hơn chút.”

“Cha, tò mò mà thôi, con gái của ngươi cũng chưa đến mức nhìn ai một cái là thích người đó.”

“Tò mò? Hừ hừ, rất nguy hiểm… Xem luận võ trước đi, trong hai người này, Giang Khải từng được gọi là phàm nhân mạnh nhất, Đông Phương Bạch được gọi là thiên tài trăm năm mới có, hai cao thủ nổi danh giao chiến, lúc bình thường cũng rất khó gặp.”

Trên lôi đài chỉ còn lại Đông Phương Bạch và Giang Khải.

“Tiểu tử, ngươi giết Minh đệ hai lần liên tục, cướp bảo vật Đông Phương gia ta, còn giết một đội người của Đông Phương gia ta, có phải ngươi cảm thấy Đông Phương gia ta không có ai, có thể tùy ý ngươi bắt nạt không?”

Giang Khải nhíu mày, quả nhiên đến chỗ của Đông Phương gia liền bắt đầu đổi trắng thay đen.

Hiện tại Đông Phương Bạch còn chưa nhắc đến việc hắn mạo danh thay thế, nhắc đến thì hắn ta càng có lý do!

“Ngươi cũng rất biết ăn nói lung tung, thêu dệt vô cớ.” Giang Khải lạnh lùng nói.

“Thật sao?” Đông Phương Bạch khẽ nhếch khóe môi, “Chẳng lẽ ngươi không biết, lời nói của người yếu không có trọng lượng sao?”

“Huống chi, có ai tin lời của một tên giả mạo như ngươi sao?”

Im lặng một lát, Giang Khải mỉm cười, hắn đã quyết định chủ ý.

Đông Phương Bạch nói không sai, người yếu không có quyền lên tiếng, cho nên Giang Khải dự định đánh một trận này!
Bình Luận (0)
Comment