Chương 895: Rác rưởi cấp một
Chương 895: Rác rưởi cấp một
“Ây… Trở về sẽ giải thích với ngươi.” Giang Khải nói qua loa.
“Chỉ có như vậy!” Lộ Tuấn lắc đầu nói, “Nếu các ngươi có thể tìm được vùng đất dã thú, đến lúc đó sẽ phát cả hai phần thưởng!”
Trong lòng Giang Khải hơi dao động, gần đây mình đã không có tiền mua Tinh huyết kết tinh biến dị, đang cần ban thưởng.
“Vậy ngươi chờ tin tức tốt của ta!”
Trên đường phố thành chính khu 18 có rất nhiều người chơi dừng chân, cùng rất nhiều quần chúng vây xem đưa mắt nhìn đội ngũ cổ võ ra khỏi thành.
“Đi tìm vùng đất dã thú không biết có thể tìm được không, nếu có thể tìm được thì có thể mở ra con đường đến quốc gia khác!”
“Không phải rất nhiều người đều nói vùng đất dã thú là lớp bình chướng thứ nhất của toàn cầu sao, sớm đánh vỡ lớp bình phong này đi, hiện tại rất khó lăn lộn ở Quỷ Tinh, có lẽ sau khi phá vỡ lớp bình phong này chúng ra có cơ hội mới!”
Trong sự chú ý của mọi người, Giang Khải dẫn theo tiểu đội cổ võ rời đi từ cửa bắc.
Trong một ngày đội ngũ đã đi qua lãnh địa Hoa Hạ, tiến vào biên giới ba khu vực không biết ở phía tây bắc.
Giang Khải cũng rất buồn bực, lúc đầu hắn còn muốn kéo dài thời gian trên đường đi một chút, nhưng quân đội thật sự làm quá mức.
Lại đi ra sức tuyên truyền, khiến toàn bộ Hoa Hạ đều biết nhiệm vụ của bọn họ!
Dọc theo con đường này, tất cả đội ngũ thấy bọn họ đều nhường đường, trên đường đi chỉ cần gặp được người thì đối phương sẽ phất cờ reo hò trợ uy khiến hắn muốn đi chậm cũng ngại.
Cộng thêm người trong đội ngũ đều mỗi người một tọa kỵ, hoặc là Ngân văn bạch hổ, hoặc là Tiếu nguyệt tấn lang, đều là loại nổi tiếng về tốc độ, giỏi đi nhanh đường dài…
“Đi qua đây cũng là khu vực không biết, mọi người để lại tọa kỵ ở biên quan, sau khi nghỉ ngơi một chút liền xuất phát.” Cuối cùng Giang Khải đã tìm được cơ hội kéo dài thời gian.
Là một người thực lực tương đương với nhất giai cấp 2, 3, trong lòng Giang Khải cũng thấy lo lắng không yên với việc sắp tiến vào khu vực không biết.
“Vốn đã sợ chết, kết quả hiện tại còn phải tự đưa bản thân đến chỗ nguy hiểm như vậy…” Giang Khải nói thầm.
Suy nghĩ, Giang Khải gọi bảy người Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, Triệu Thiết Toàn, Âu Dương Dịch, Tần Phấn, Lý Thấm, Điển Hỏa đến bên cạnh.
Hắn nói sơ qua tình huống của mình cho mấy người.
“Cái gì? Phế vật cấp một?” Nguyễn Ngữ hoảng sợ nói.
Giang Khải vội vàng trợn mắt lườm hắn ta một cái, “Ngươi lớn tiếng như vậy là sợ người khác không biết?”
Nguyễn Ngữ vội vàng che miệng nhưng vẫn khá sợ hãi, hắn ta không ngờ hiện tại thực lực của Giang Khải lại suy yếu đến mức này.
Tần Phấn cau mày, “Kẻ điên, vậy ngươi còn cần bao lâu mới có thể khôi phục?”
“Có lẽ một ngày rưỡi.” Giang Khải nói.
Tần Phấn gật đầu, “Vậy ta thấy vấn đề không lớn, tiếp theo có chuyện gì chúng ta sẽ chống đỡ giúp ngươi.”
Những người khác cũng nhao nhao gật đầu.
Bên cạnh có bằng hữu giúp đỡ khiến tình cảnh của Giang Khải thoáng chuyển biến tốt một chút.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, đội ngũ để lại tọa kỵ, tiến vào khu vực không biết.
Tiến vào khu vực không biết, số lượng dã thú quả nhiên đã nhiều hơn, thỉnh thoảng sẽ có dã thú nhảy ra từ trong rừng công kích đội ngũ.
Đến khu vực không biết đúng là khác biệt, một đội ngũ lớn như vậy rất dễ bị dã thú phát hiện.
Giang Khải đang chuẩn bị điều chỉnh đội hình, để một đám người đi trước mở đường.
“Giang Khải, cần gì rắc rối như vậy. Lấy thực lực của chúng ta, những dã thú này đến cũng chỉ đi tìm cái chết thôi.” Lữ Chấn Hoa đột nhiên mở miệng nói.
“Lại nói, ta nghe nói thực lực của ngươi cực kỳ cường hãn, vừa vào Siêu phàm lục giai đã có thể vượt qua cường giả đỉnh cấp Siêu phàm thất giai toàn cầu, còn nghe nói một mình ngươi có thể đánh giết một Boss vương cấp.”
“Hôm nay may mắn được đi cùng Giang hội trưởng, có thể biểu hiện ra chút thực lực không, để chúng ta mở mang tầm mắt một chút?”
Trong lòng Giang Khải ngạc nhiên, Lữ Chấn Hoa này thật sự không mở bình thì ai biết trong bình có gì!
Với thực lực hiện tại của hắn, đừng nói vương cấp, gặp được dã thú phổ thông hơn phân nửa cũng là một chữ “chết”!
“Đúng vậy, đến bây giờ ta còn chưa nghĩ ra rốt cuộc cần thực lực gì mới có thể đơn đấu vương cấp!” Những người khác cũng hào hứng, “Đội trưởng, thể hiện tài năng đi.”
“Ta cũng muốn xem thử rốt cuộc Siêu phàm lục giai ở đâu, đội trưởng tùy tiện giết mấy con lĩnh chủ gì đó cũng được.”
“Các môn phái đều phái ra tinh anh, kết quả đội trưởng lại không cần chọn, chưởng môn chúng ta nói thực lực của Giang Khải hơn xa ta, ha ha, ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút.”
Trên trán Giang Khải chảy mồ hôi, nếu là bình thường thì loại yêu cầu này chỉ là trò trẻ con với hắn, nhưng bây giờ hắn đi tìm lĩnh chủ chính là vào nhà vệ sinh đốt đèn, muốn chết!
Đối mặt với càng ngày càng nhiều người đưa ra yêu cầu, Giang Khải cố gắng bình tĩnh, lạnh nhạt nói, “Các vị, chúng ta phải đi tìm vùng đất dã thú, các ngươi còn sợ không có cơ hội ra tay?”