Chương 896: Rác rưởi cấp một (2)
Chương 896: Rác rưởi cấp một (2)
“Ta cảm thấy đừng lãng phí thể lực trên những việc không có chút ý nghĩa nào.” Ngay sau đó, Giang Khải đã chuyển sang chuyển khác, lạnh lùng nói, “Đương nhiên, nếu trong số các ngươi có người nghi ngờ thực lực của ta, ta cũng không để ý thực chiến một chút.”
“Nhưng ta cũng phải cảnh cáo trước, người nghi ngờ ta, ta có thể cho rằng hắn nghi ngờ quyết định của liên minh cổ võ.”
“Thời kỳ đầu thành lập liên minh cổ võ tối kỵ nhất không có lực tin phục, cho nên người muốn khiêu chiến ta cũng đừng trách ta không nương tay, ta đứng đây nói rõ ràng, ít nhất ngươi phải để lại một cái Huy chương trọng sinh cho ta!”
Giang Khải nói xong lời này, đám người Tần Phấn nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng đã căng thẳng đến mức tim đập loạn.
Tổng thuộc tính của tên này không cao hơn 40 điểm lại còn dám uy hiếp một đám Chiến Thần tổng thuộc tính vượt qua 100 ngàn, cũng không sợ thật sự có người bước ra khiêu chiến!
Giang Khải nhìn quanh, mấy người tích cực nhất lập tức ỉu xìu.
Lời nói của Giang Khải vẫn khá có trọng lượng, ai khiêu chiến Giang Khải là nghi ngờ liên minh cổ võ, cũng là nghi ngờ chưởng môn!
Huống chi, Giang Khải cũng cảnh cáo, nếu khiêu chiến thì sẽ chơi thật.
Chiến tích của Giang Khải còn bày ra đó, đám người này đâu ai có tự tin dám nói mình chắc chắn mạnh hơn Giang Khải!
Có lẽ có người không phục Giang Khải, nhưng đối mặt với một cái mũ lớn như vậy do Giang Khải chụp xuống, cũng không dám dẫn đầu làm loạn nữa.
“Ta lại cho các ngươi hai phút suy nghĩ.” Ánh mắt Giang Khải đảo qua tất cả mọi người ở đây, không nhanh không chậm nói.
Lúc này, Lữ Chấn Hoa vội vàng nói, “Giang Khải, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta không nghi ngờ thực lực của ngươi, chỉ là tò mò, muốn mở mang tầm mắt một chút.”
Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Không phải nghi ngờ thực lực của ta, vậy ta đã ra lệnh, vì sao các ngươi không chấp hành?”
Lữ Chấn Hoa hơi ngạc nhiên, Giang Khải đang nói mình kháng lệnh.
Mình lập tức trở thành người dẫn đầu đó!
“Ây… Cái đó, là vấn đề của ta!” Lữ Chấn Hoa vội vàng nói, “Vậy ta đi trước mở đường!”
Nói xong, Lữ Chấn Hoa tăng nhanh bước chân đi tới trước đội ngũ.
Giang Khải hừ lạnh một tiếng lại tùy ý chọn mấy người, để bọn họ cùng nhau mở đường.
Trải qua chuyện như vậy, Giang Khải chẳng những không lộ ra thực lực của mình, ngược lại khiến người khác không còn dám khinh thường hắn.
“Đội ngũ mở đường mười người một tổ, một giờ đổi một lần.” Giang Khải lớn tiếng nói, “Hồ Ngôn, ngươi sắp xếp nhân viên một chút.”
“Vâng, Khải đội!” Hồ Ngôn đáp.
Đội ngũ di chuyển thẳng về hướng tây bắc, đến gần chạng vạng tối đám người Giang Khải dừng chân bên một hồ nước, xây dựng cơ sở tạm thời ở đây.
Sau khi đám võ phu này sắp xếp xong, có vài người không chịu được rảnh rỗi lập tức có người tổ chức tỷ võ.
Giang Khải vừa thấy bên kia đang luận bàn võ nghệ, hắn liền tránh xa, chạy đến bên hồ “thưởng thức cảnh hồ”.
“Không thể nghỉ ngơi chút sao? Cả ngày chỉ võ học với võ học, cuộc đời không chỉ có võ học!” Giang Khải thở dài.
Trên thực tế, nếu là bình thường Giang Khải tuyệt đối đi xem trò vui, nhưng trong lòng hắn biết rõ bây giờ mình tốt nhất vẫn phải rời xa chốn thị phi.
Nhưng Giang Khải càng muốn chạy thì càng chạy không thoát.
Không lâu sau, mười đội viên tìm được Giang Khải trốn ở ven hồ.
“Đội trưởng, sao ngươi đứng đây một mình, chúng ta vẫn đang đi tìm ngươi.”
Giang Khải tỏ ra bình tĩnh, hơi híp mắt lại ngắm mặt hồ, trên mặt đầy vẻ tang thương, “Thật sự không ngờ cảnh hồ nơi này xinh đẹp như thế, đúng là khiến ta nhớ đến rất nhiều chuyện cũ…”
“Đội trưởng, mau đến xem luận võ!”
Giang Khải quay đầu mỉm cười, lễ phép nói, “Cảm ơn, không đi, hiện tại ta không có hứng thú với luận võ, để ta ở lại đây yên tĩnh một lúc đi.”
“Đội trưởng, tới đi, lần này thật sự không phải nghi ngờ ngươi, trên cơ bản mọi người đều là truyền nhân cổ võ, hiếm khi nào tụ tập một chỗ sao có thể không luận bàn chút chứ.”
Giang Khải vội nói, “Không phải, ta đã nói ta không có hứng thú, ta không đi, thật sự không đi!”
“Cũng không phải làm thật, chỉ nghiên cứu thảo luận võ học chút thôi!”
Giang Khải còn nghĩ không đi, bất đắc dĩ đối phương quá nhiệt tình, thuộc tính của hắn lại không lay chuyển được người ta, nửa mời nửa kéo hắn về doanh địa.
Lúc Giang Khải đi vào địa điểm luận võ, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay.
“Đội trưởng đến rồi!”
“Khải đội, tất cả mọi người là truyền nhân cổ võ vậy chắc chắn phải luận bàn võ nghệ, lần này cũng không phải gây chuyện.”
“Đến thể hiện kỹ năng đi, thành tâm thỉnh giáo.”
Giang Khải đứng trong sân, cảm giác đầu đang to ra.
Từ lúc nào đám người này đã học được trò đó!
Lúc ban ngày có vài người nói chuyện với giọng điệu khiêu khích, Giang Khải còn có thể nghiêm khắc đối phó, nhưng bây giờ từng người để hy vọng hắn thể hiện kỹ năng, việc này trở nên khó làm hơn.
Nhìn những tinh anh môn phái này, Giang Khải chỉ cảm thấy áp lực như núi lớn.
Đám người Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ căng thẳng nhìn Giang Khải.