Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 928 - Chương 928: Bị Nhốt

Chương 928: Bị nhốt Chương 928: Bị nhốt

“Tiểu tử, không phải ngươi là bằng hữu của Vong Trần sao? Không phải muốn giúp hắn thoát khỏi biển khổ sao? Chỉ cần ngươi có bản lĩnh đi ra, thù hận trong lòng Vong Trần sẽ biến mất, nhưng nếu ngươi chết ở bên trong, cái chết của ngươi sẽ trở thành tài liệu tốt nhất để Vong Trần hoàn toàn lột xác!”

“Dù không phải vì Vong Trần, trong Tu la kính cũng có thứ cần thiết với Ngỗ nghịch giả ngươi.”

“Sao nào, Ngỗ nghịch giả, ngươi dám vào Vô tận luyện ngục không!”

Giang Khải nhìn Tu la kính, hơi híp mắt lại.

Tên này lại biết mình là Thiên Khiển ngỗ nghịch giả?

Hắn quay đầu nhìn về phía Vong Trần, “Vô tận luyện ngục là cái gì?”

“Khải đội, ta vẫn dùng Tu la kính phụ trợ tu luyện, trước đó Tu la kính có bốn hiệu ứng đặc biệt, theo thứ tự là khiến hoàn cảnh trước mắt tiến hành chuyển biến xấu với trình độ khác biệt, nhưng cao nhất cũng chỉ là Địa ngục tu la cảnh!”

“Hắn nói Vô tận luyện ngục chỉ có Tu la Siêu phàm thất giai mới có thể tiếp nhận, chắc là thật!”

Trước đó Phủ nam nói Tu la kính đã về chỗ, năng lực được tăng lên, cho nên mới xuất hiện cảnh giới tu luyện mới, chắc Vô tận luyện ngục là đẳng cấp tu luyện cao nhất vừa khôi phục.

“Ngươi đừng đi vào, ngươi không phải Khổ hành tăng, không chịu được hoàn cảnh bên trong.” Vong Trần vội vàng kéo Giang Khải lại.

Giang Khải nhìn Vong Trần một cái, hít sâu một hơi, “Ta từng nói ta sẽ dốc hết sức giúp ngươi! Nếu không giải quyết chuyện này, ngươi sẽ bị thù hận khống chế mãi mãi!”

“Thẩm Nghệ, Tu la kính là ta đưa cho ngươi, ta nhất định phải quản chuyện này!”

Nói xong, Giang Khải ngẩng đầu nhìn về phía Tu la kính, lạnh lùng nói, “Không phải chỉ là cảnh giới tu luyện Siêu phàm thất giai sao, ta cũng muốn xem thử Vô tận luyện ngục có làm khó được ta không!”

Trong Tu la kính bắn ra một tia sáng đỏ bao trùm Giang Khải, một lát sau Giang Khải biến mất ngay tại chỗ.

Tu la kính rơi vào trong tay Vong Trần, chỉ có điều lúc này đầu óc Vong Trần đã trống rỗng…

Mặt đất xung quanh còn chưa dừng rung lắc, đám người Tần Phấn lập tức chạy tới.

“Kẻ điên đâu?”

Vong Trần kể lại chuyện đã xảy ra cho mọi người, mọi người cũng tỏ ra sợ hãi.

“Tên này, hắn, hắn lại đến Vô tận luyện ngục! Hắn phải làm thế nào mới có thể đi ra?”

“Chỉ có chống đỡ được mới có thể đi ra ngoài…” Vong Trần ngạc nhiên nói, “Hoàn cảnh trong Tu la kính vốn rất cực đoan, nếu không ta cũng không thể trở thành Địa ngục tu la, hiện tại Vô tận luyện ngục đã vượt qua cấp bảy.”

“Vượt qua cấp bảy là khái niệm gì?” Triệu Thiết Toàn vội vàng hỏi.

“Nói thế này đi, ta từ tứ giai đột phá đến Siêu phàm ngũ giai, dùng địa ngục Tu la kính là cảnh giới tu luyện tứ giai.”

Lý Thấm trợn to mắt, “Vậy Siêu phàm thất giai Tu la kính thật ra là chuẩn bị để đột phá Siêu phàm bát giai? Đây, đây chẳng phải là độ khó Siêu phàm báy giai sao, còn là chuẩn bị riêng cho Địa ngục tu la?!”

Vong Trần mặt không thay đổi nhẹ gật đầu, “Chỉ sợ trên toàn cầu không ai có thể chịu đựng được… Khải đội, đều là lỗi của ta, ta không nên để ngươi đến!”

Hồ Ngôn nhìn quanh một chút, cảm giác chấn động dưới chân càng mạnh hơn, hắn ta cắt ngang cuộc nói chuyện của Tần Phấn và Vong Trần,



Tần Phấn đang dẫn theo đội ngũ trở về Thái Bình sơn đạo.

Chẳng ai ngờ, lần này đội ngũ đi ra rèn luyện, rõ ràng Giang Khải cũng nói chỉ đi thăng cấp, kiếm chút tiền nghe khá mê người, kết quả hắn lại biến mất.

Hiện tại toàn đội chỉ còn lại chín người, ngoại trừ Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ, những người khác đều có vẻ buồn bã.

Đột nhiên, phía sau đội ngũ vang lên vài tiếng cười trộm.

Triệu Thiết Toàn chán ghét quay đầu nhìn lại, phát hiện tiếng cười phát ra từ chỗ Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ.

Hắn ta đi đến bên cạnh hai người, cau mày nhìn hai người, “Không phải, ta còn tưởng người buồn bã nhất chắc là hai người các ngươi, kết quả hai người các ngươi vui vẻ như vậy? Ngày thường Khải đội đối xử với hai người các ngươi tốt nhất.”

Hồ Ngôn thu lại nụ cười, cố gắng để trạng thái của mình không khác với những người khác.

“Khụ khụ, cái đó, lão Triệu, đương nhiên chúng ta cũng lo lắng cho Khải đội nhưng… Ai, được rồi, không lừa ngươi, chúng ta cũng không lo lắng như vậy.”

“Hả?” Triệu Thiết Toàn kỳ quái nhìn Hồ Ngôn, “Vì sao?”

Hồ Ngôn lắc đầu, “Khải đội là ai, là quái vật đó! Trước kia mỗi lần chúng ta lo lắng cho hắn muốn chết muốn sống, kết quả sau cùng đều phát hiện là buồn lo vô cớ.”

Nguyễn Ngữ vội vàng nói, “Không sai, lần đầu tiên chúng ta tưởng hắn chết trên tay Ngư nhân lĩnh chủ, kết quả quay đầu hắn đã rút được bảo rương ẩn của Ngư nhân lĩnh chủ.”

“Sau đó mười công hội lớn đánh cược, thi đấu tranh bá toàn cầu, quốc chiến toàn cầu, ba di tích thần minh… Ai, mỗi lần lo lắng cho hắn, sau cùng đều là phí công lo lắng một trận, sau đó từ từ cũng thành thói quen…”
Bình Luận (0)
Comment