Dịch: Athox
Biên tập: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ăn uống thả ga, long trời lở đất, rượu XO loại thượng hạng, Mãn Hán toàn tịch... Một bữa ăn hết 500 lượng vàng, đó là phần thưởng xứng đáng cho người mạo hiểm. Đương nhiên nơi tiêu tiền là Không Có quán rượu, gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Cân lớn chia vàng, ăn thịt miếng lớn, uống rượu chén to, cuộc đời còn gì hạnh phúc hơn thế này?
Cơm nước no nê nghỉ ngơi nghĩ đến vui thú, Tinh Ảnh và Tiểu Tuyết, Ái Niếp Niếp và Niếp Niếp tự tìm cớ đi kiếm lãng mạn. Có đại ca đường khẩu và đại sư huynh môn phái có trọng trách, Hát Bất Túy và Xa cũng phải về lo việc. Hai huynh muội Phích Lịch và Kiếm Cầm đi mua trang bị. Trong phòng ngoài Pháo Thiên Minh ra chỉ còn lại Vô Song Ngư, Vụ Lý Hoa và Đường Đường.
"Bây giờ chúng ta làm gì?" Vô Song Ngư cười ngây ngô rồi hớp một ngụm rượu hỏi.
"Bên ta có nhiệm vụ..." Vụ Lý Hoa mới nói được một nửa thì Pháo Thiên Minh đã cắt ngang.
"Không làm nhiệm vụ nữa, mấy tháng nay làm như máy móc, nhiệm vụ trái nhiệm vụ phải, thật không dễ gì có chút thời gian rảnh rang, ta muốn đi dạo chợ. Các ngươi đi đi."
"Vậy chúng ta đi đây."
"Đi đi, đi đi. Tiểu Ngư, nhớ thanh toán, không được chạy mất đâu đấy."
Pháo Thiên Minh cầm chén trà đặc, ngồi tầng một dựa vào cửa sổ phơi nắng. Một đại nam nhân không có việc gì đi dạo phố làm chi, tìm chỗ thanh tịnh hưởng thụ mới thật sự tốt lành. Kiếm tiền vì cái gì? Chẳng phải chỉ cầu an nhàn sao? Nhưng y muốn an nhàn, kẻ khác lại không chịu cho.
"Chính là trong này." Một giọng nói vang lên từ cửa quán rượu. Pháo Thiên Minh nhíu mày. Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là ả Thiên Hậu đáng chết kia, bên cạnh còn có một NPC thiếu niên khoảng mười tám tuổi. Thiếu niên này dù tuổi không lớn lắm, dù mặc bộ áo vải trắng rất bình thường, nhưng vẫn không che đậy được khí chất quý phái của hắn. Thấy Pháo Thiên Minh nhìn sang, hắn lễ độ chắp tay cười, những người ngồi tầng một tiêu pha lại tưởng lời chào đó nhắm vào mình bèn đứng dậy đáp lễ. Cứ như thể ngồi nhìn người ta là rất thiếu lễ phép.
"Xin chào mọi người, mời ngồi mời ngồi. Ta chỉ có chút việc tìm chủ quán rượu này, rất tiếc vì làm phiền mọi người. Không biết vị nào là chủ nhân?" Thiếu niên cực kỳ khiêm tốn, lễ độ, nhưng tình huống này lại giống như chủ nhân trời sinh khiêm tốn tỏ ra khách sáo với tôi tớ. Chủ nhân dù xuất phát từ thiện ý, nhưng tôi tớ lại cảm thấy rất bất an... Có những người dường như vốn sinh ra đã kiêu ngạo, cho dù họ giấu kiêu ngạo trong lòng, tự thấy kiêu ngạo không đúng, nhưng người khác vẫn cảm nhận họ kiêu ngạo là điều tất nhiên, là thiên lý.
Xoạt một cái, tất cả mọi người chỉ về phía Pháo Thiên Minh đang đeo kính râm ngắm nghía ánh nắng, ngồi một bên uống trà. Pháo Thiên Minh đã sớm cảm nhận được người này chính là nhân vật cấp BOSS, nhưng trong mắt người khác BOSS có thể là tiền, theo y thấy lại chỉ có vậy. Lên lầu dùng thìa gạt một vòng, người cùng cấp với hắn không ít hơn mười.
Còn về khí chất quý phái của thiếu niên, càng không được y để ý. Một NPC ngầu lòi thế để làm gì? Cố ý đến làm mất mặt đàn ông chúng ta à? Ta nói cho ngươi biết, thực ra đàn ông ganh tỵ hơn phụ nữ nhiều.
"Vị chủ quan này, xin hỏi tên họ là gì?" Thiếu niên không hề để ý tới thái độ hờ hững với Pháo Thiên Minh mà đi đến cách hắn hai thước, rất cung kính hỏi. Câu hỏi này khiến Pháo Thiên Minh lập tức trở thành kẻ thù trong mắt mọi người. Thật quá vô lễ. Tất cả người chơi đều nghĩ như vậy. Chỉ một cử chỉ nhỏ, một câu nói ngắn gọn, họ đã bị khí chất của thiếu niên này chinh phục. Giống như thời xưa, bình dân gặp một vị vương tử đức độ khắp bốn biển.
"Có việc gì thì nói đi." Pháo Thiên Minh bị ánh mắt đám đông thúc giục, ngồi ngay ngắn hơn một chút. Lần này ngồi xuống khiến y có cảm giác rất kỳ lạ, tựa như ngồi như vậy, trong lòng đã không còn day dứt nữa. Chẳng lẽ có võ công gì đó có thể ảnh hưởng đến tâm trí của mình?
Thiếu niên mỉm cười nói: "Ta muốn tìm ông chủ hỏi han một chút, không biết ông chủ có thể chỉ giáo không?"
"Không có người này."
Thiên Hậu cũng không vui lòng, chỉ tay hỏi: "Này! Ngươi thái độ gì vậy?"
Pháo Thiên Minh nghe vậy cũng tức giận, không ngờ kẻ thù dám công khai khiêu khích ngay trước mặt mình như vậy. Y bèn nhảy xuống, lấy kiếm lao tới. Chiêu kiếm này tuy không phải toàn lực của Pháo Thiên Minh, nhưng cũng khiến mọi người trầm trồ. Đệ nhất cao thủ, quả không phải lừa gạt.
Mắt thấy mũi kiếm sắp đâm vào ngực Thiên Hậu, bỗng nhiên thân hình thiếu niên lóe lên, xuất hiện bên cạnh Pháo Thiên Minh. Một bàn tay từ phía sau nâng lên đỡ tay Pháo Thiên Minh, một bàn tay khác nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm của y. Pháo Thiên Minh kinh hãi, võ công của tên này thâm sâu vô cùng. Thanh kiếm của mình trừ phi là BOSS cấp độ tiếp cận tông sư, nếu không chỉ có thể đả thương mình để cứu người, tuyệt đối không thể dễ dàng bị cướp kiếm như vậy. Tên này là ai?
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑