Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ (Dịch Full)

Chương 497 - Chương 498 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 183

Chương 498 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 183
Chương 498 - Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 183

Dịch và biên tập: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ngươi đồng ý rồi à?" Pháo Thiên Minh vội vàng hỏi.

"Đều là con cháu thế gia... Hơn nữa, ta đã xem trận tranh tài minh chủ rồi, sau đó cảm thấy những lời hắn nói rất có lý... Dẫu sao ngươi cũng không cần lo lắng, có Lam Sắc ở đây rồi, muốn thua cũng khó, huống hồ còn có ngươi, Vô Song Ngư, Vụ Lý Hoa, còn có cả Tinh Ảnh trợ giúp, chắc chắn có thể giành ngôi đệ nhất."

Pháo Thiên Minh hậm hực cúp máy, đành phải đi giải quyết thủ tục rời bang của Thiên Hạ bang, sau đó tới Hoàng Gia Thiên Đường của Quyền Lợi bang tìm Lãnh Nhược Tuyết giải quyết thủ tục gia nhập bang, rồi chờ tới ngày mai tham chiến.

Ngày hôm sau, hệ thống công bố chi tiết về trận chiến giữa các bang phái. Điều này khiến các bang chủ phải liều mạng.

Bang chủ tử trận là thua.

Mỗi bang được bổ nhiệm năm Hộ pháp, sau khi tất cả Hộ pháp tử trận, Bang chủ mới xuất hiện trên chiến trường.

Cuộc chiến giữa các bang phái áp dụng hình thức tiêu hao, tất cả người chết sẽ bị rời khỏi phó bản, không được hồi sinh trong trận sau.

Khung cảnh đều là tiểu trấn, khoảng 5 km vuông, ra khỏi trấn sẽ bị coi là tử trận, nằm yên tại chỗ 3 phút không di chuyển sẽ bị đánh dấu và chịu sát thương từ hệ thống. (Tham khảo CS chống nấp hố).

Nếu có thuốc chữa thương, tốc độ hồi phục tính như người chơi, không có thuốc thì tùy vào thương tích mà chậm rãi hồi phục hay nặng dần thêm.

Người trong cuộc không thể liên lạc với bên ngoài.

Khi chi tiết này vừa được công bố, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Đặc biệt là điều thứ ba, không được hưởng quyền sống lại, sẽ khiến chiến trường của các bang hội thêm hấp dẫn. Số người quan tâm tất nhiên tăng lên.

Pháo Thiên Minh thì chỉ lướt qua, không có hứng thú lắm, tiếp tục uống Cocacola ở quán rượu của mình cũng được. Lãnh Nhược Tuyết không có y làm hộ pháp, nên hắn đang suy nghĩ có nên xông lên đi chịu chết ngay trận đầu hay không? Sau đó rút ngân phiếu ra, hò hét một tiếng: Các đồng chí, đây là tiền bang phí của hạ, xin hãy gửi lên đại ca.

Điện thoại vang lên, Pháo Thiên Minh nhấc máy lên nhìn, là tiểu nhị: "A lô!"

"Huynh đệ, đang bận gì đó?"

"Có việc cứ nói thẳng, chớ vòng vo." Trong mối quan hệ với Tiểu Nhị, Pháo Thiên Minh vẫn giữ khoảng cách. Tức là chỉ giúp đỡ khi có việc, không thì không gọi điện.

"Đại ca của chúng ta tìm ngươi đấy."

"Huyết Ảnh?"

"Đúng vậy, ngươi có rảnh dùng cơm không?"

"Không... à có!" Pháo Thiên Minh vừa nói quanh co vừa đoán đoán Huyết Ảnh mời mình có mục đích gì. Không lẽ định thu mua mình làm gián điệp, vạn nhất hai bang gặp nhau thì sai mình dò la tin tức? "Hay là mời lão đại ngươi đến quán rượu của hạ. Tất nhiên... ta sẽ chiêu đãi."

Tiểu nhị trả lời: "Như vậy e ngươi không tiện lắm, bên ta đã sắp xếp tiệc rượu ở phòng 208 Lạc Dương Tùng Hạc lâu, đang chờ ngươi đến đây."

"Vậy thì được, ta thay quần áo rồi liền sang đó ngay."

"Thay quần áo?" Tiểu Nhị buông điện thoại xuống hỏi: "Lão đại, cái gì gọi là thay quần áo?"

"A! Câu hỏi của ngươi rất cổ rồi. Ta đoán chẳng mấy ai người Trung Quốc hiểu nổi, thay quần áo chính là đi nhà xí đấy." Huyết Ảnh đáp xong lại hỏi: "Ngươi thật sự tin chỉ một mình hắn là đủ sao?"

"Được hay không được, lúc thi đấu minh chủ tỷ ngươi cũng đã chứng kiến rồi đấy. Nếu hắn không được thì chẳng ai làm được."

... Lạc Dương

Pháo Thiên Minh vừa bước vào phòng, Huyết Ảnh đã nhanh chóng tiến lại nắm tay y rất nồng nhiệt: "Chử Trà huynh đệ, huynh đệ đến rồi sao. Đã lâu không gặp, chẳng lẽ bận rộn đến nỗi quên cả bằng hữu cũ à? Nếu không nhờ tiểu nhị mời, chắc ngươi cũng không chịu nể mặt ta."

Pháo Thiên Minh lập tức tỏ ra khách khí: "Ảnh ca, huynh nói gì thế, huynh đệ chúng ta sao lại khách sáo như vậy? Tuy gần đây quả thật có hơi bận rộn, huynh cũng biết ta vừa mới vang danh mà, bọn đại lý quảng cáo đại diện thương hiệu như con ruồi ngửi thấy mùi phân, xúm xít chạy tới hết. Xin lỗi, rất xin lỗi."

"Ta thấy đây là chuyện tốt mà. Ngồi đã, ngồi đã! Tiểu Nhị, báo tiểu nhị có thể đem món lên rồi." Huyết Ảnh thân mật giúp Pháo Thiên Minh kéo ghế, Tiểu Nhị thì chạy đi gọi tiểu nhị... Xem cách đặt tên đi.

Thức ăn nhanh chóng được bưng lên. Tiểu Nhị cũng không quay lại. Trong phòng chỉ có Huyết Ảnh với Pháo Thiên Minh. Huyết Ảnh rót rượu vào chén cho Pháo Thiên Minh rồi thở dài một tiếng: "Ài..."

Mẹ nó! Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, còn diễn trò này làm gì? Pháo Thiên Minh lập tức hùa theo: "Ảnh ca có tâm sự gì không, cứ nói ra xem huynh đệ có chỗ nào giúp được không."

"Còn không phải vì nữ nhân ư!”

"Hả?” Pháo Thiên Minh phối hợp tỏ vẻ nghi hoặc.

Huyết Ảnh tiếp tục thở dài cười khổ: "Không muốn lừa gạt huynh đệ ngươi! Từ nhỏ ta đã là con ông cháu cha mà các ngươi vẫn nói đến. Cho nên, đối với nữ nhân, dù họ có trong sáng hay mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần ta muốn, không mấy ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta được. Nhưng... như tục ngữ đã nói, quả đúng là báo ứng, lão ca của ngươi lại đem lòng yêu một nữ nhân rất mạnh mẽ. Không sợ huynh đệ ngươi chê cười, ca có tình, muội vô ý, khiến cho ta phải ngày mong đêm nhớ, ngủ không yên giấc.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment