Tiếp theo, căn cứ vào điều tra lúc trước của Lâm Hiên, lúc Đông Hoàng Tử U một tuổi, mẫu hậu của nàng đã rời khỏi Đông Hoàng Quân Dương, từ đó không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đi đâu, ở đâu, sống hay chết, hoàn toàn không biết được!
Hiện tại xem ra Ngưng Hồn Đan khiến ký ức sâu trong lòng của Đông Hoàng Tử U nảy mầm một lần nữa.
Khiến nàng giống như tiến vào mộng đẹp, càng không ngừng nhớ lại tình cảnh năm đó.
Lâm Hiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Hoàng Tử U.
Âm thầm hạ quyết tâm, kế tiếp phải tìm hiểu thêm một chút chuyện của mẫu hậu Đông Hoàng Tử U.
Sử dụng Cực Đạo Thánh Thư, trợ giúp tìm kiếm một ít thông tin về bà ấy.
Nếu là có thể tra ra năm đó bà ấy đã đi đâu, đã làm cái gì, có lẽ có thể vạch trần chân tướng về sự mất tích của bà ấy.
Dù sao, ngoại trừ Đông Hoàng Tử U, đám Tuyền Châu cũng rất nhớ người bà ngoại chưa từng gặp mặt này.
Nhìn thấy những đứa trẻ khác đều là gia gia nãi nãi, ông ngoại bà ngoại xung quanh, trong lòng bọn tiểu nha đầu kỳ thật cũng rất hy vọng mình có thể như vậy.
Đáng tiếc!
Ở thế giới này cha mẹ của Lâm Hiên đã mất sớm, mà Đông Hoàng Quân Dương cũng sớm đã không còn ở đây.
Bây giờ người duy nhất có hi vọng trở lại bên cạnh đám Tuyền Châu, cũng chỉ có mẫu hậu của Đông Hoàng Tử U.
Giống như là cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay Lâm Hiên, Đông Hoàng Tử U nhanh chóng an tĩnh lại, không hề thì thào chuyện của mẫu hậu.
Nhưng rất nhanh, nàng lại mở mắt lần nữa, đôi mắt to tròn đẹp đến cực hạn tràn đầy cảm xúc phức tạp nhìn Lâm Hiên.
“Hơn bốn năm trước đây, ta bị rất nhiều cao thủ vây đánh làm trọng thương, may mắn chàng ra tay cứu giúp, thời điểm ý loạn tình mê, đoạt lấy sự trong sạch trong tu luyện thần công của chàng, từ đó tự giải thoát thành công!”
"Hơn bốn năm sau, ta dẫn theo các nữ nhi hạ giới tìm chàng, muốn bù đắp sự thua thiệt năm đó đối với chàng, hơn nữa cho bọn nhỏ một gia đình hoàn chỉnh."
“Nhưng mặc dù chàng đi tới Bắc Huyền Thiên, nhưng vẫn đối xử với ta không nóng không lạnh, cho chàng công pháp chàng không cần! Cho chàng bảo vật chàng không cần! Mặc kệ cho chàng cái gì thì chàng đều giữ dáng vẻ không thèm để ý chút nào!”
“Có phải là trong lòng chàng khó xử chuyện đêm đó bị ta cường thượng, đoạt đi tôn nghiêm nam nhân của chàng?”
“Ta…” Lâm Hiên im lặng.
Hắn ngược lại không ngờ, Đông Hoàng Tử U lại nghĩ mình như vậy.
Không ngờ nữ nhân này bề ngoài kiên cường lãnh khốc, nhưng trong lòng lại cất giấu nhiều suy nghĩ như vậy.
Đối với Lâm Hiên mà nói, lúc trước hắn chỉ là một công tử người phàm, căn bản ngăn không được nữ tu đáng sợ như Đông Hoàng Tử U.
Cho nên lúc ấy hắn căn bản chưa từng lo lắng qua chuyện tôn nghiêm hay không tôn nghiêm, trong mắt hắn, cuộc sống giống như một trò chơi hủy diệt.
Nếu không thể chống cự, vậy thì hưởng thụ cho thật tốt.
Hơn nữa Đông Hoàng Tử U còn là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, ngoại trừ cảm giác rất khó chịu khi bị nàng chi phối, những thứ khác đều đáng được khen ngợi.
Nhất là cảnh tượng sóng vỗ kia, sóng biển phun ra nuốt vào.
Càng khiến cho ký ức Lâm Hiên thêm mới mẻ, dư vị bất tận.
Cho nên hắn rất muốn nói cho Đông Hoàng Tử U, không phải như nàng nghĩ.
Nhưng hắn biết hiện tại Đông Hoàng Tử U đang ở thời điểm khôi phục cuối cùng, lời nói và việc làm của nàng chỉ là bởi vì Ngưng Hồn Đan đã xảy ra dược hiệu mà thôi.
Vì thế lắc đầu mỉm cười: “Nha đầu ngốc, nàng suy nghĩ nhiều rồi!”
“Chàng mới là ngốc!” Đông Hoàng Tử U giống như đã bị kích thích, giống như con gà mái nhỏ được chiên lên, tâm trạng lập tức tăng lên rất nhiều, cầm lấy tay Lâm Hiên đặt ở ngực của mình: “Nếu chàng cảm thấy lúc trước mất mặt, thì bây giờ chàng chủ động!”
Lâm Hiên kinh ngạc há miệng, hắn không ngờ nữ nhân này lại làm ra hành động như vậy.
Thật đúng là tận trong xương ẩn giấu sự quật cường!
Lâm Hiên lắc đầu, hắn biết hiện tại Đông Hoàng Tử U đang ở thời khắc khôi phục mấu chốt nhất.
Có thể có khí lực bắt lấy mình, chứng minh nàng sắp ổn rồi, lúc này càng thêm không thể tùy tiện kích thích.
Chủ động?
Tự động đều không được!
Để không kích thích Đông Hoàng Tử U, Lâm Hiên cũng không rút tay ra, cứ như vậy chờ nàng ngủ thêm lần nữa.
Một lát sau, Đông Hoàng Tử U phát ra một tiếng than nhẹ thoải mái.
Sau khi mở mắt ra lần nữa, hai mắt nàng vô cùng thư thái, giống như trước kia vừa xinh đẹp lại tràn ngập khí thế khôn cùng.
Đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm Lâm Hiên:
“Ta cảm giác thân thể mệt mỏi đã biến mất toàn bộ, thủ pháp của chàng thật đúng là rất có hiệu quả kỳ lạ!”
Lâm Hiên âm thầm gật đầu, giọng nói này, mới thật sự là Đông Hoàng Tử U!
“Ừm, vấn đề không lớn, tùy tiện xoa bóp là được.”
Hắn thản nhiên cười.
Mắt phượng của Đông Hoàng Tử U lưu chuyển, liếc mắt một cái đã thấy tay mình cầm tay Lâm Hiên đặt ở ngực.
Bởi vì không nhớ được chuyện trước khi linh hồn khôi phục, nàng vội vàng dời tay ngọc, cắn đôi môi đỏ mọng hỏi:
“Cái này cũng là xoa bóp?”
Lâm Hiên thu tay về, trong lòng trêu chọc: Mỹ nữ, rõ ràng là nàng cầm tay ta đặt lên!
Đông Hoàng Tử U nhướng mày, biểu tình có chút cạn lời.
Đúng là một khúc gỗ!
Nàng biết Lâm Hiên tuyệt không phải cố ý cợt nhả mình, cho nên chỉ thuận miệng hỏi.
Không ngờ Lâm Hiên lại nhanh như chớp thu tay về, giống như sợ nàng tức giận.
"Có phải bình thường biểu hiện của ta đối xử với chàng ấy quá lạnh lùng, khiến trong lòng chàng ấy có khúc mắc với ta?"
Đông Hoàng Tử U nghĩ đến việc Lâm Hiên hết lòng chăm sóc mình, lại liên tưởng đến mình luôn lạnh mặt với hắn, trong lòng nhất thời sinh ra chút áy náy.
Dừng một chút, nàng ôn nhu hỏi: ‘Vừa rồi ta không nói gì lung tung, hoặc là làm loạn gì chứ?”
Lâm Hiên lắc đầu: “Không có, nàng chỉ ngủ một cách thoải mái thôi.”