"Tê! Lại là một viên Tiên Đan!"
Nhìn thấy đan dược hào quang mê ly trong tay Lâm Hiên, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều cả kinh không ngậm miệng được. Vừa ra tay thì có thể luyện chế được một viên Tiên Đan, mẹ nó...
Tiên Đan không cần tiền sao?
Không để ý tới dáng vẻ nghẹn họng nhìn trân trối của đám người, Lâm Hiên bắn đan này vào nhục thân Khương Bác Thanh.
"Đan này tên là Cửu Chuyển Niết Bàn Đan, cũng là Tiên Đan, có thể tái tạo nhục thân, để thần hồn và nhục thân hoàn mỹ dung hợp lại, thực hiện niết bàn trùng sinh!"
Trong lúc như vậy, Cửu Chuyển Niết Bàn Đan đã hóa thành dược lực xâm nhập thi thể Khương Bác Thanh. Khi một đạo thanh quang lấp lóe lên, thi thể đã khô cạn trở nên ôn nhuận . Từng đạo thanh quang quanh quẩn, như là sinh mệnh chi dịch, nhanh chóng chữa trị rèn luyện thi thể.
Mà thần hồn Khương Bác Thanh đã được Lâm Hiên dùng một đạo lực lượng pháp tắc đưa vào thi thể, đợi cho thanh quang nổ tung, thân thể của hắn đột nhiên đứng thẳng lên, từ trên ghế bật dậy.
"Vậy mà... trùng... trùng sinh thật!"
Khương Bác Thanh không kìm được vui mừng quan sát thân thể của mình, lúc này, nhất đại Dược Thần lại kích động đến cà lăm.
Mọi người đang có mặt ở đây tận mắt chứng kiến một màn này, chỉ cảm thấy như đang trong mộng, có chút không dám tin tưởng đây là sự thực.
Bọn họ ánh mắt rung động nhìn nam nhân áo trắng trên không trung.
"Cải tử hoàn sinh, đây mới là Dược Thần!"
"Hay quá thay, Đế phu!"
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây cũng không ngờ được là thi thể Khương Bác Thanh đã sắp hóa thành gỗ mục nhưng lại được Lâm Hiên nhất cử phục hồi như cũ. Năng lượng như thế đúng là làm cho người ta nhìn mà than thở.
Ngưỡng vọng nam nhân áo trắng, giống như mặt trời lóng lánh, khí bàng bạc hiển thị rõ bá khí độc ta, giống như là vô thượng thần chỉ từ Thần Giới mà đến trên không trung!
Trên khán đài, mấy người Tuyền Châu nhìn thấy Lâm Hiên thần kỳ như thế cũng vui vẻ vỗ tay.
Bọn nha đầu đứng trên huyền lưu bảo tọa, vỗ tay hoan hô vừa hát, bày tỏ sự sùng bái mình dành cho cha.
"Cha thật lợi hại, cứu chữa bệnh nhân rất nhanh!"
"Cha thật vô địch, cao thủ thiên hạ cũng khen ngươi!"
Bốn bảo bối đều người mặc váy công chúa trắng noãn, ca hát nhảy múa trên huyền lưu bảo tọa, giống như bốn con thiên nga đáng yêu, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây cực kỳ thích.
Càng làm cho mọi người tán thưởng là câu hát của các nàng ca ngợi Lâm Hiên chẳng những sáng sủa trôi chảy, còn lộ rõ chúng nữ nhi sùng bái và ca ngợi phụ thân, đúng là tài tình!
Có người không khỏi cảm khái một câu: "Có câu nói là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, Đế phu và Nữ Đế sinh các công chúa chẳng những cực kỳ đáng yêu mà còn thông minh lanh lợi, hoạt bát cơ linh, sau khi trưởng thành chắc chắn là tồn tại đỉnh cấp tài sắc song tuyệt!"
Lời này khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đồng ý, rất nhiều người đều tâm động không ngừng, hận không thể sau khi về nhà lập tức sinh ra một hai nữ nhi bảo bối, hưởng thụ cuộc sống có nữ nhi.
Lâm Hiên trở lại bên cạnh mấy người Tuyền Châu, nhìn thấy bốn bảo bối khả ái như thế, nhịn không được hôn lấy hôn để mặt của các nàng, chọc cho các bảo bối cười khanh khách không ngừng.
Mắt thấy luận đạo hội lần này đã kết thúc mỹ mãn, hắn và Mộ Ấu Khanh dẫn mấy người Tuyền Châu chuẩn bị rời đi, tiến về Lam Vân Quốc thăm Triệu Vạn Phúc.
Mọi người thấy hắn muốn đi, đều lẳng lặng đứng ở tại chỗ, ôm quyền hành lễ, lấy lễ tiết lớn nhất cung tiễn một vị Dược Thần thực chí danh quy này.
Một giọng nói trẻ tuổi nhưng khí thế hùng hồn, phách lối đột nhiên vang vọng trên không Dược Thần Sơn: "Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngươi còn muốn đi đâu?"
"Hôm nay nơi đây chính là chỗ ngươi táng thân!"
Xoạt!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đang có mặt ở đây xôn xao. Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, tràn ngập vẻ không thể tin được. Có ít người thậm chí nhịn không được dùng tay móc móc lỗ tai, sợ mình nghe lầm.
"Vậy mà có người dám ăn nói với Đế phu như thế, quá phát rồ!"
Tất cả mọi người đang phỏng đoán là tên điên đến từ đâu mà dám ăn nói ngang ngược càn rỡ với cường giả chí tôn như Lâm Hiên như vậy.
Hô hô ~
Mười vạn dặm kim quang lên, tầng mây bị phá vỡ. Gió lốc kim sắc cuồng bạo thổi tan tầng mây, thổi đến vạn dặm trên không Dược Thần Sơn rung động.
Mọi người ngửa đầu theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong vô biên gió lốc kim sắc có hai bóng dáng màu đen hiện ra. Dáng như cự điểu, giương cánh bay lượn, che khuất bầu trời, khí thế cực thịnh!
"Đây là... Kim Sí Bằng!"
Đông đảo tu sĩ Thương Long Đại Lục đều không hẹn mà cùng nghĩ đến gia tộc bá tuyệt thiên hạ trên Thái Cổ Thần Sơn, Kim Sí Bằng tộc Côn gia!
Hai con Kim Sí Bằng cuốn theo uy thế vô biên mà đến, trong vô tận gió lốc kim sắc, bọn họ hóa thành hai bóng người thon dài.
Quanh thân Côn Băng Hằng và Côn Quân Húc kim quang cuồn cuộn, không thẹn với huyết mạch viễn cổ Thần thú đích truyền, vừa ra trận thì khí thế phách tuyệt vô tận.
Nhìn xuống Lâm Hiên trước Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn, Côn Băng Hằng lạnh lùng nói: "Ngươi giết người hộ đạo của Côn gia chúng ta, chuyện này nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích!"
Hắn mới mở miệng thì lộ ra khí thế khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây bị kinh ngạc lần nữa. Đầu tiên là bọn họ xác nhận Lâm Hiên có mâu thuẫn không thể điều hòa với Kim Sí Bằng tộc Côn gia. Tiếp theo, thoạt nhìn hai huynh đệ Côn gia cũng không phải là đầu não ngất đi mà hiển nhiên là nhằm vào Lâm Hiên mà tới.
Chỉ là theo như mọi người nghĩ, Lâm Hiên đã là đại năng Thiên Quân Cảnh, cho dù Côn gia muốn hưng sư vấn tội cũng không đến mức chỉ phái ra hai người chứ. Chẳng lẽ Côn gia còn có hậu thủ?
Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn côn Băng Hằng một chút: "Muốn ta giải thích?"
"Côn gia các ngươi là cái thá gì!"