Vú Em Mở Đầu Nữ Đế Mang Nữ Nhi Tới Cửa Ép Cưới ( Dịch Full )

Chương 751 - Chương 751. Hiếu Tâm Bạo Rạp! (2)

Chương 751. Hiếu tâm bạo rạp! (2) Chương 751. Hiếu tâm bạo rạp! (2)

Nhìn thấy Đông Hoàng Tử U đi vào, bọn nha đầu vội vàng thả thìa xuống, hưng phấn chạy đến bên người nàng: "Mẫu thân tới rồi!"

Đông Hoàng Tử U cưng chiều gật đầu: "Hôm nay mẫu thân rảnh, tới dẫn các ngươi đi kình đảo chơi."

"Chờ các ngươi ăn xong, chúng ta xuất phát."

Nàng nhìn thoáng qua bốn dĩa salad hoa quả trên bàn, trong lòng tán thưởng trù nghệ Lâm Hiên không thôi.

"Chúng ta có thể vừa đi vừa ăn!"

"Ân ân ân, muốn chơi thì phải đi sớm mới được!"

Bọn nha đầu vừa nghe nói đi kình đảo thì càng hưng phấn, hận không thể lập tức bay tới đó.

Lâm Hiên vẻ mặt cưng chiều nói ra: "Vậy thì vừa đi vừa ăn đi!"

Đông Hoàng Tử U thấy hắn và chúng nữ nhi đều nói như thế, gật đầu ừ một tiếng.

Sau đó hai người dẫn bọn nha đầu leo lên Huyền Băng Ngọc Liễn, trực tiếp tiến về kình đảo ở Cực Bắc Băng Dương.

Trên đường.

Bốn bảo bối đều ngồi xếp bằng trên ghế, trong ngực ôm dĩa ngọc, không ngừng múc salad hoa quả ăn.

"A?"

Ăn được mấy miếng, Tuyền Hi ngẩng đầu nhìn Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U.

Nha đầu cảm thấy mình và mấy người Tuyền Châu ăn rất vui sướng, mà cha và mẫu thân lại ngồi ở một bên nhìn, giống như bị lạnh nhạt.

Nghĩ đến ngày thường Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đối xử với mình tốt như vậy, nha đầu lập tức hiếu tâm bạo rạp, bưng dĩa ngọc đứng trước mặt Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U.

"Cha cha, mẫu thân, các ngươi cũng ăn đi!"

Lâm Hiên cười lắc đầu: "Bảo bối, đây là làm cho các ngươi ăn, cha không ăn."

Đông Hoàng Tử U gật gật đầu: "Đúng vậy, các ngươi ăn nhiều một chút, như vậy mới có thể mau chóng lớn lên."

Tuyền Hi lắc đầu: "Thế nhưng cha và mẫu thân không ăn, ta cảm thấy ăn cũng không có ngon."

"Ân ân ân, chúng ta cũng nghĩ như vậy!"

Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng bưng dĩa ngọc đi tới trước mặt Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U.

Bọn nha đầu nghĩ thầm, người một nhà đi ra du lịch, đương nhiên phải cùng nhau chia sẻ mỹ thực mới hạnh phúc!

Thấy các bảo bối kiên trì như vậy, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đành phải gật đầu đồng ý.

"Vậy ta đút cho các ngươi!"

Tuyền Hi vui vẻ múc một muỗng đưa tới bên miệng Đông Hoàng Tử U, chờ Đông Hoàng Tử U ăn xong, lại múc một muỗng cho Lâm Hiên.

Nhìn thấy Tuyền Hi đưa thìa vào miệng Lâm Hiên, Đông Hoàng Tử U mặt có chút nóng lên.

Nàng chưa bao giờ dùng chung bộ đồ ăn với người khác. Bây giờ lại ngươi một miếng ta một miếng ăn chung một cái thìa với Lâm Hiên, chuyện này đúng là... quá mờ ám!

Nhưng mà nghĩ đến bốn năm trước mình và Lâm Hiên đã là vợ chồng, tâm tình Đông Hoàng Tử U nhanh chóng bình phục lại. Không phải chỉ ăn chung thôi sao, có gì không được?

Năm đó bản Nữ Đế hổ sói chinh phục nam nhân này, sao có thể vì chuyện như vậy mà rụt rè?

Đông Hoàng Tử U sủng ái nhìn thoáng qua các nữ nhi bảo bối. Lại nói chúng nữ nhi quá có hiếu, làm mẹ ruột của các nàng, nàng cũng không thể từ chối lòng hiếu thảo của bọn nhỏ.

Nghĩ như vậy, lại một thìa đưa tới bên miệng.

Tuyền Châu: "Mẫu thân, ta cũng đút cho ngươi ăn!"

"Tuyền Châu bảo bối thật ngoan!" Đông Hoàng Tử U cưng chiều cười một tiếng, hé môi đỏ ra nuốt vào.

"Cha, bây giờ đến lượt ngươi ăn!" Tuyền Châu lập tức đút cho Lâm Hiên ột muỗng.

"Được!" Lâm Hiên cười gật đầu.

Đợi đến hắn ăn xong, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng gia nhập quân đoàn đút ăn.

Bốn nha đầu cứ như vậy, ngươi một muỗng ta một muỗn cho Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U ăn.

Nhìn thấy mình có thể đút đồ ăn cho cha và mẫu thân, bốn nha đầu vui vẻ cười như hoa nở.

Trong không khí hạnh phúc hài hòa như thế, mấy tỉ dặm nhanh chóng đến.

Một tòa kình đảo lù lù trên Cực Bắc Băng Dương mênh mông.

"Các bảo bối, đến kình đảo."

Đông Hoàng Tử U ưu nhã nâng ngón tay ngọc lên, đầu ngón tay chỉ một cái kình đảo cao vút trong mây.

Mấy người Tuyền Châu vội vàng bám vào song cửa nhìn: "Oa, kình đảo!"

Các nàng phát hiện tòa kình đảo này chẳng những cao vô cùng, ở trên đảo lại có rất nhiều chỗ có băng tuyết thật dày. Dưới đảo có mấy con đường băng lớn thông tới bốn phương tám hướng. Người nối liền không dứt từ đằng xa hội tụ tới đảo, thoạt nhìn rất là náo nhiệt.

Đông Hoàng Tử U giải thích: "Mẫu thân biết các ngươi thích náo nhiệt, đặt kình đảo ở nơi đây, đồng thời đả thông nhiều lối đi, có thể cung cấp mọi người lên đảo du ngoạn."

"Mặt khác, đảo này có thể ngăn cản băng tuyết phong bạo từ cực bắc, để rất nhiều quốc gia thành trì hạ du không bị phong bạo ảnh hưởng."

Nghe nàng nói như vậy, bọn nha đầu đồng thời chạy tới ôm Đông Hoàng Tử U hôn lên mặt nàng.

"Mẫu thân thật tốt!"

"Ừm, hơn nữa mẫu thân quan tâm bách tính Bắc Huyền Thiên như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy rất hạnh phúc!"

Trong lúc nói chuyện.

Chín con rồng lớn đã phá vỡ băng vụ nồng hậu dày đặc, xuất hiện ở trên không kình đảo.

Nhìn thấy cự long kéo Ngọc Liễn vô cùng xa hoa xuất hiện, toàn bộ người trên kình đảo đều lộ ra vẻ kính sợ.

"Huyền Băng Ngọc Liễn! Đây là Nữ Đế bệ hạ tới!"

"Tê, Nữ Đế! Nhanh cúi đầu!"

Đón Huyền Băng Ngọc Liễn chậm rãi rơi xuống, mọi người đều quỳ hành lễ, la lên: "Bái kiến Nữ Đế bệ hạ!"

Thấy Huyền Băng Ngọc Liễn rơi vào bình đài chỗ cao nhất trên kình đảo, mọi người đều lặng im đứng thẳng, ngước đầu nhìn phong thái bất thế của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U.

Suy đoán cả nhà Nữ Đế đến kình đảo là vì du ngoạn, tất cả mọi người đang có mặt ở đây rất tự giác không tiếp tục đi lên, để tránh quấy rầy cả nhà Nữ Đế.

Đi ra Ngọc Liễn, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn theo các bảo bối đi dạo trên đó một vòng. Nhìn thấy chỗ cao nhất trên đảo rất giống núi tuyết, bọn nha đầu đều hô muốn chơi tuyết, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn các nàng chơi tuyết.

Sau đó, thừa dịp bọn nha đầu nghỉ ngơi, Đông Hoàng Tử U nhờ Lâm Hiên chơi với mấy người Tuyền Châu một hồi, mình thì hóa thành một đạo tử quang yêu diễm tan biến trong hư không.

Bình Luận (0)
Comment