Một tiếng vang kinh thiên bỗng nhiên truyền từ nơi xa kình đảo đến, phá vỡ bầu không khí vui vẻ.
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đứng dậy nhìn lại, chỉ thấy xa xa, một con đường băng bị đụng nát, băng tinh bông tuyết bắn đầy trời.
"Xảy ra chuyện."
Đông Hoàng Tử U khôi phục lại từ bầu không khí lưu luyến, mắt phượng lạnh lẽo.
Nàng nhìn đường băng dòng người hỗn loạn, một cái pháp khí tối như mực va nứt đường băng, bị băng tuyết nồng đậm bao phủ.
Lâm Hiên gật gật đầu: "Đi xem một chút đi."
"Được." Đông Hoàng Tử U thấy mấy người Tuyền Châu đều rất ngoan ngoãn không có phản đối, tạm dừng chơi đùa, nàng và Lâm Hiên dẫn bọn nha đầu bay đến đường băng.
Lúc này, băng tuyết đã tan mất không ít.
Có thể nhìn thấy rõ ràng vật thể màu đen chính là thuyền.
Trước nhọn sau bằng, toàn thân làm từ Huyền Thiết màu đen, ở giữa hở ra, dường như một cái bình chứa lớn.
Đôi mắt phượng mỹ lệ của Đông Hoàng Tử U nở rộ một đạo ánh sáng: "Hóa ra là hải ngoại di tộc Thần Hành Chu."
Trước đó nàng đọc cổ tịch hiểu được.
Ở hướng bắc cực bắc băng dương, khu vực phía nam biên cảnh Thiên Ma Giới rất nhiều cổ lão thần bí hải ngoại di tộc cư trú. Bọn họ có một loại thuyền có thể phi nhanh như điện trong nước, tên là Thần Hành Chu. Thuyền này bình thường là pháp bảo, tối đa có thể đồng thời dung nạp một trăm người.
Ầm ầm ~
Lúc này khoang thuyền trên đỉnh Thần Hành Chu mở ra, hơn mấy chục người mặc y phục di tộc đang vẻ mặt hoảng sợ nhìn bốn phía.
"Dị tộc to gan, lại đụng nát đường băng của Bắc Huyền Thiên chúng ta!"
"Trước mặt Nữ Đế bệ hạ, làm như vậy là phạm thượng!"
Một đám binh sĩ Bắc Huyền Thiên võ trang đầy đủ cầm vũ khí trong tay tiến lên, tất cả đều vẻ mặt cảnh giác.
Bởi vì người thông qua đường băng kết nối kình đảo đông cho nên mỗi một thông đạo đều được Đông Hoàng Tử U thiết trí cửa ải phòng bị.
Thấy Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U ra mặt, thống lĩnh phụ trách thủ vệ cửa ải lập tức dẫn theo các binh sĩ vây quanh Thần Hành Chu. Trước khi chưa biết thân phận của những di tộc này, bọn họ phải đề phòng trước để phòng bất trắc.
Những di tộc đó thấy thế thì đều cực kỳ hoảng sợ nhìn về phía Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U.
Đối mặt khí thế bất thế của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, tất cả bọn họ đều quỳ xuống đất, cầu khẩn: "Xin Nữ Đế bệ hạ tha mạng! Xin Đế phu tôn thượng tha mạng!"
"Chúng ta vô ý mạo phạm Bắc Huyền Thiên, đâm hỏng đường băng là do vô tâm!"
"Đều lui ra đi." Đông Hoàng Tử U giơ ngọc thủ lên, ra hiệu thống lĩnh phòng giữ dẫn binh lui ra phía sau.
Nàng nhận ra những di tộc này chính là tới từ Huyền Thạch Đảo ở cực bắc băng dương. Theo phục sức thì hẳn là Thanh Khoa Tộc. Tộc này chính là một chủng tộc rất phổ thông, không phải tộc tà ác.
"Đa tạ Nữ Đế bệ hạ!"
Thanh Khoa Tộc thấy vệ binh rút lui, lộ ra vẻ mặt cảm kích. Đồng thời nhịn không được sinh lòng kính sợ, nghĩ thầm Bắc Huyền Thiên Nữ Đế và Đế phu đúng là tuyệt đại giai ngẫu, khí chất tựa như chân tiên quyến lữ.
Đông Hoàng Tử U hỏi: "Tại sao Thần Hành Chu mất khống chế?"
Thanh Khoa Tộc vừa định đáp lại thì ngoài mấy trăm dặm, trên băng dương truyền đến một tiếng vang kinh thiên.
Ầm ầm! ! !
Tiếng vang như sấm, chấn động đến phạm vi vạn dặm mặt băng khẽ run lên. Tất cả mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ngoài mấy trăm dặm có một con cự thú đen nhánh lớn như ngọn núi đang đụng nát tầng băng rào rạt mà tới.
Những nơi nó đi qua, hết thảy trở ngại đều bị đụng thành bột mịn.
Khí thế không gì sánh được!
Thấy cảnh này, Thanh Khoa Tộc đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
"Tê! Đến rồi!"
"Chính là nó đụng bay Thần Hành Chu của chúng ta, khiến cho Thần Hành Chu rơi đến nơi này!"
"Thật đáng sợ!"
...
Nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ vừa rồi Thần Hành Chu bị đụng bay, Thanh Khoa Tộc trái tim muốn nứt.
Các binh sĩ phòng giữ trên đường băng cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt khẩn trương. Cự thú này lực lượng vô tận, thế tới hung mãnh như vậy, thoạt nhìn tuyệt đối khó đối phó!
Không giống như đám người khẩn trương bất an, Đông Hoàng Tử U đôi mắt đẹp trở nên lạnh lùng: "Hóa ra là một con Yêu Tổ Phong Bạo Quỷ Sa!"
Ngọc thủ khẽ vẫy, cầm Băng Phượng Kiếm nơi tay. Phong Bạo Quỷ Sa này chính là yêu thú cực bắc băng dương bá chủ. Tu vi Yêu Tổ cùng cấp với nhân tộc Thánh Cảnh.
Đông Hoàng Tử U vừa mới tăng "Tiên Ma Tâm Ý Kiếm" lên tới Tiên giai, vừa vặn lấy nó thử phong mang môn công pháp này.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, nàng lăng không mà đi trăm bước. Váy tím tung bay, bóng người như tiên. Thân thể nhỏ nhắn mềm mại, sừng sững trên vô tận băng thiên tuyết địa.
Khí thế tuyệt thế độc lập, duy ngã độc tôn.
"Tiên Ma Tâm Ý Kiếm!"
Theo nàng một kiếm bổ ra.
Băng Phượng Kiếm phát ra một tiếng phượng gáy thanh thúy, dẫn động tầng băng và nước biển phạm vi mười vạn dặm phía trước phóng lên tận trời, hình thành một bức tường kiếm che trời trên không trung vạn dặm.
Oanh! ! !
Khi kiếm tường đáng sợ va chạm với Phong Bạo Quỷ Sa, bạo liệt ra kiếm mang đáng sợ phá tan vô số không gian, trong nháy mắt chém Phong Bạo Quỷ Sa thành bột mịn.
Cảnh tượng rung động như thế khiến cho Thanh Khoa Tộc và tất cả mọi người của Bắc Huyền Thiên đang có mặt ở đây đều rung động không thôi.
Bọn họ sùng bái, kính sợ, quỳ xuống đất hô to: "Bệ hạ uy vũ!"
Lâm Hiên ở một bên khẽ vuốt cằm.
Một kiếm này của Đông Hoàng Tử U tỏ rõ tiên kiếm chi uy, bàn về lực sát thương chỉ so kém Hồng Hoang Cổ Kiếm của hắn một bậc mà thôi, đã tương đối lợi hại.
Mặt khác, hắn còn dùng thần niệm điều tra được Đông Hoàng Tử U tiến vào lồng ngực cổ kình, hấp thu Cổ Phật chi lực trong Phạn Thiên chi thạch. Cho nên hắn cảm thấy với thiên phú tuyệt thế của nàng, hẳn là có thể bước vào Cổ Thần Cảnh rất nhanh.
Đông Hoàng Tử U thu Băng Phượng Kiếm, mắt phượng lấp lóe vẻ hài lòng.
Tiếu ảnh uyển chuyển, về tới bên người Lâm Hiên.