“Chú hai, mọi người đã đặt được khách sạn chưa?”
“Đặt được rồi, ngay cạnh bệnh viện, cháu không cần quan tâm nữa đâu, nơi này có chúng ta rồi, cháu về nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng.”
Diệp Mặc ngồi thêm một lúc, rồi mới đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau đó đi gặp mặt Lưu Khải Nhân dặn dò vài câu, lúc này mới rời khỏi bệnh viện.
Diệp Mặc về đến nhà, thì thấy Tô Ngọc Tình đang cuộn mình trên ghế sa lon, nàng còn chưa ngủ, nhưng hai mắt đã díp hết cả vào.
“Anh về rồi à!” Tô Ngọc Tình nghe thấy tiếng động, thì nhẹ nhàng nói.
“Ừm.” Diệp Mặc gật đầu.
“Mọi chuyện thế nào?” Nàng dụi dụi mắt, rồi ngáp một cái.
“Nhập viện rồi, mọi chuyện đều tốt.”
Diệp Mặc đi qua, nói với giọng ôn nhu: “Sắp mười một giờ rồi, em mau đi ngủ đi.”
“Thế anh ôm em vào đi, em không đi nổi nữa rồi.” Tô Ngọc Tình vươn tay, làm nũng.
Diệp Mặc nghe thấy thế thì bật cười, lắc đầu, tiến lên mấy bước, cúi người xuống.
Ngay sau đó, một làn gió thơm thấm đẫm lòng người chui vào mũi, một cơ thể mềm mại thơm ngào ngạt tiến vào trong ngực của Diệp Mặc, một đôi cánh tay ngọc trắng như ngó sen vòng qua ôm chặt cổ Diệp Mặc.
Diệp Mặc hơi ngơ ngác, tâm thần rung động.
Nhưng khi thấy dáng vẻ này của Tô Ngọc Tình, thì Diệp Mặc lại kiềm chế lại, vừa cười vừa ôm nàng đi vào trong phòng nhủ.
“Ngủ ngon!”
Đắp kín chăn, Diệp Mặc tắt đèn, đi ra ngoài.
……
Sáng hôm sau, Diệp Mặc gọi điện thoại cho chú hai hỏi thăm tình hình ông cụ một chút.
Sau đó Diệp Mặc lại đi đến phòng làm việc.
Diệp Mặc tiếp tục làm series Figure.
Cái series này rất được hoan nghênh, độ hot khá là cao.
“Nam nhân vật? Cũng được!”
“Muốn làm cả nhân vật trong LOL nữa à? Cũng được.”
Diệp Mặc nhìn một vòng bình luận, đại bộ phận là fan của hai trò chơi Vương Giả Vinh Diệu và Lol đang cãi nhau túi bụi.
“Tất cả đều làm, đều làm.”
Diệp Mặc chòn vài cái bình luận có lượt Like cao rồi trả lời.
Tiếp đó, Diệp Mặc bắt đầu làm Figure, nào là Ahri, nào là Kaisa, chỉ cần tìm được ảnh vẽ mẫu thì Diệp Mặc đều có thể chế tác.
“Đỉnh, quá đỉnh.”
“Nhìn đôi chân này, thật là dài! Hơn nữa còn rất đầy đặn và rắn chắc, có phải là gợi cảm hơn Vương Giả Vinh Diệu đúng không?”
“Đôi chân này mà kẹp vào, thì ai mà chịu nổi chứ.”
Video vừa mới up lên, khu bình luận đã lập tức náo nhiệt.
Hai nhóm người lại cãi vã, xem là nhân vật nữ của game nào gợi cảm hơn, xinh đẹp hơn.
Đối với việc này, Diệp Mặc cũng không biết nói gì hơn.
Phong cách của hai trò chơi khác nhau, cũng đại biểu cho hai loại thẩm mỹ quan, các nhân vật trong LoL sẽ gần với thẩm mỹ của phương tây hơn, dáng người sẽ đầy đặn hơn, mông eo nhỏ, kể cả chân cũng nở nang rắn chắc hơn. Như vậy chắc chắn sẽ quyến rũ hơn, sẽ đánh vào thị giác mạnh hơn.
Hai nhóm người vẫn cứ cãi nhau, độ hot của video càng lúc càng cao, số fan theo dõi của Diệp Mặc cũng từ từ tăng lên.
“Tiếp tục cãi nhau đi, tiếp tục đi.” Diệp Mặc cười nói.
Sau Diệp Mặc đứng dậy, đi pha sữa bột cho hai đứa bé, rồi lại bắt đầu làm món ăn phụ.
Mất không ít sức, Diệp Mặc mới cho hai đứa nhỏ ăn no, thu dọn một chút rồi mới bắt đầu làm cơm cho mình.
“Đi, hôm nay cha dẫn hai đứa đi dạo phố.”
Diệp Mặc nhìn thấy thời tiết hôm nay khá tốt, nhiệt độ cũng rất phù hợp, cho nên đẩy hai đứa bé ra ngoài đi dạo.
Diệp Mặc đi dạo bốn phía, khi đi đến một trung tâm mua sắm, thì Diệp Mặc đi vào một quán Starbucks, gọi một cốc café.
Trong khi chờ đợi, Diệp Mặc đi sang bên cạnh ngồi xuống.
Một lát sau, có một người phụ nữ đẩy cửa đi vào.
Người phụ nữ này tầm 30 tuổi, mặc một bộ quần áo màu trắng, phong thái rất yểu điệu quyến rũ, gương mặt được trang điểm rất tinh xảo, lộ ra vẻ tịnh lệ và thời thượng.
Người phụ nữ này từ từ bước đi, dáng người chập chớn, lộ ra một vẻ phong tình thành thục mê người.
Hơn nữa, trên người nàng còn có một loại khí chất của một nữ cường nhân.
“Hạng mục này không được! Bỏ đi.”
“Bên phía đạo diễn Lâm thì chị sẽ nói chuyện…”
Nàng đeo một chiếc tay nghe Bluetooth không dây, chắc là đang nói chuyện điện thoại.
Nàng đi đến trước quầy, chọn một ly café Latte, cầm lấy phiếu rồi quay người tìm một chỗ ngồi.
Đúng lúc này, có một bóng người lướt qua trước mắt nàng.
Ánh mắt nàng nhìn thoáng qua, lập tức trở nên ngây ngốc.
Cả người nàng cứng đờ tại chỗ.
Bóng người này đi qua trước mặt nàng, đi đến quầy, nhận một cốc café, sau đó đẩy một chiếc xe trẻ nhỏ đi về phía cửa.
Nàng vẫn ngẩn ngơ rất lâu.
Cuối cùng thì nàng cũng tỉnh táo lại, bóng người kia đã đi ra đến cửa.
“Khoan đã!”
Nàng hô to một câu rồi cuống quít chạy ra ngoài.
“Chị Quan, khoan cái gì? Có chuyện gì sao?”
Đầu dây điện thoại bên kia, truyền đến một âm thanh kinh ngạc.
“Chị có việc, cúp trước đây, lát nữa sẽ gọi lại cho em sau.” Quan Tuyết lấy tai nghe xuống, chạy đuổi theo bóng người vừa rồi.
“Cô…cô gọi tôi à?” Diệp Mặc dừng lại, xoay người hỏi.
“Quả nhiên là không phải ảo giác của mình.”
Đôi mắt xinh đẹp của Quan Tuyết lập tức sáng lên.
Vừa rồi, nàng vô tình nhìn thoáng qua, nhìn thấy gương mặt này, nàng còn tưởng mình gặp ảo giác, cảm thấy không thể tin nổi.
Nhưng bây giờ, rốt cuộc thì nàng cũng xác định đây là sự thật.
“Chà chà! Nhan sắc này, cũng quá nghịch thiên rồi.”
“Bình thường đã như vậy rồi, nếu như ăn mặc trang điểm thêm một chút thì còn thế nào nữa.”
Hai mắt nàng tỏa sáng, đi vòng quanh Diệp Mặc mấy vòng, vừa quan sát vừa kêu lên sợ hãi thán phục.
“Quá tuyệt vời! Người này sinh ra là để làm ngôi sao rồi, ông trời thưởng cơm ăn!”
Càng ngày nàng càng kích động.
“Cô là…?” Diệp Mặc thấy thế thì hơi cau mày lại.
Ánh mắt của cô nàng này nhìn mình cứ là lạ!
“Dáng người này của anh là thật sao? Có thể để tôi sờ thử một chút không? Oa! Cơ bắp thật rắn chắn! Quá tuyệt vời.”
Quan Tuyết đi lên, vươn tay ra sờ lên bụng, lên ngực, lên tay của Diệp Mặc.