Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 103 - Chương 103: Sinh Ra Là Để Làm Siêu Sao (2)

Chương 103: Sinh ra là để làm siêu sao (2) Chương 103: Sinh ra là để làm siêu sao (2)

“A! Rất xin lỗi, quên chưa giới thiệu, tôi là Quan Tuyết, đây là danh thiếp của tôi! Ta là một nhà sẩn xuất phim truyền hình.”

Tiếp đó, Quan Tuyết mới tỉnh táo lại, lùi lại vài bước, cười ngượng ngùng.

Nàng lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhận lấy, nhìn lướt qua.

“Anh không kích động à?”

Quan Tuyết nhướng mày, cảm thấy hơi kinh ngạc.

Nếu là một anh chàng đẹp trai bình thường, khi nhìn thấy nhà sản xuất phim như nàng chủ động bắt chuyện, thì đều sẽ trở nên kích động, mà người thanh niên trước mặt này, lại rất lạnh nhạt, như kiểu chuyện không liên quan đến mình, cảm giác có chút khác thường.

“Vì sao tôi phải kích động?” Diệp Mặc nói.

“Ah…”

Quan Tuyết sửng sốt một chút, nhất thời nghẹn họng.

“Tôi có thể khiến cho anh trở thành ngôi sao, siêu sao luôn! Với nhan sắc này của anh, sinh ra chính là để làm siêu sao, chỉ cần anh ký kết với tôi, tôi lập tức sẽ sắp xếp cho anh đóng phim truyền hình, để cho anh nổi tiếng.” Quan Tuyết càng nói càng hứng phấn.

“Tại sao tôi lại muốn nổi tiếng?”

Quan Tuyết lại nghẹn họng trân trối.

Tên này, chẩng lẽ chuyên đi cãi thuê à?

“Tất nhiên là vì kiếm tiền rồi! Nổi tiếng, liền có thể kiếm được rất nhiều tiền, anh không muốn kiếm nhiều tiền sao?” Nàng nghĩ một chút rồi nói.

“Không muốn!” Diệp Mặc nghe xong thì lắc đầu rất dứt khoát.

Quan Tuyết lại ngẩn người ra.

Vẻ mặt hưng phấn của nàng cũng cứng lại.

Tên này, rốt cuộc thì muốn làm gì!

Nhất định phải cãi với nàng đến cùng đúng không?

Nàng khẽ cắn chặt hàm răng, cảm giác như mình sắp điên rồi.

“Ha ha! Làm gì có ai không muốn kiếm nhiều tiền chứ! Anh đang nói đùa đúng không? Tấm danh thiếp này anh nên giữ cẩn thận…Khi nào anh thay đổi suy nghĩ thì gọi điện cho tôi.”

Quan Tuyết hít sâu một hơi, trên mặt lại hiện ra một nụ cười.

“Tôi không nói đùa, nếu như không có chuyện gì khác thì tôi đi đây.”

Diệp Mặc bình thản nói xong, thì quay người đẩy xe rời đi.

Quan Tuyết đứng im tại chỗ, khóe miệng hơi giật giật, nắm đấm thì siết chặt lại.

Nếu như không phải nể tình gương mặt đẹp trai này, thì đã không nhịn nổi rồi.

“Hừ! Nhất định anh ta sẽ thay đổi suy nghĩ.”

Nàng nhìn bóng lưng đang rời đi kia, khóe miệng vểnh lên đắc ý nói.

Trước kia, nàng cũng đã gặp phải trường hợp này, ở trước mặt thì từ chối nàng, nhưng vài ngày sau đều sẽ thay đổi suy nghĩ, ngoan ngoãn tìm đến nàng.

Nhưng đúng lúc này, nàng nhìn thấy người thanh niên này đi đến bên cạnh thùng rác, tiện tay vứt thứ gì đó vào trong thùng rác.

Cả người nàng lập tức ngây dại, hóa đá chôn chân tại chỗ.

“Tên khốn này!!”

Rốt cuộc thì Quan Tuyết cũng không nhịn nổi mà lên tiếng mắng, nàng tức giận đến mức giậm chân xuống đất.

……

Diệp Mặc lại đi dạo thêm một lát nữa, rồi mới trở về phòng làm việc.

Hắn tiếp tục làm Figure.

Tinh tinh----

Điện thoại di động vang lên.

“Tôi tra ra rồi.”

Diệp Mặc vừa cầm lên xem, thì thấy là Ninh Vũ Đình, lần này nàng không gửi ảnh nữa, mà chỉ là một tin nhắn bình thường.

“Cô điều tra được gì rồi?” Diệp Mặc hơi giật mình.

“Anh bảo tôi điều tra ra xem ai là người đã treo giải thưởng tìm địa chỉ nhà Tô Ngọc Tình ở trong nhóm chat! Hiện tại tôi đã điều tra ra được rồi.” Ninh Vũ Đình trả lời.

Nàng vừa mới tắm rửa xong, đang choàng chiếc khăn tắm ngồi cạnh giường, tóc vẫn còn ướt, hai bờ vai thơm trắng như tuyết vẫn còn lưu lại những giọt nước.

Ninh Vũ Đình nhếch bờ môi đỏ nở nang, trong đôi mắt vũ mị còn hiện lên vài phần đắc ý.

100 nghìn NDT, cuối cùng cũng đến tay!

“Nhanh thế cơ à?” Diệp Mặc kinh ngạc.

“Tất nhiên, tôi là ai chứ! Tôi nói cho anh biết, vì điều tra những thứ này cho anh mà tôi phải hy sinh rất nhiều, 100 nghìn NDT, 1 đồng cũng không thể thiếu.” Ninh Vũ Đình nói.

“Hy sinh rất nhiều? Cô bị người ngủ rồi à?” Diệp Mặc hơi chấn động.

“Móa! Tên khốn khiếp này, mình là người tùy tiện như vậy à?” Ninh Vũ Đình tức giận cắn chặt răng, giận không có chỗ phát tiết.

“Làm sao có thể! Tôi là loại người này sao? Tôi chỉ mặc vài bộ đồ quyết rũ một chút mà thôi.” Nàng nhanh chóng trả lời, lực gõ chữ còn rất mạnh.

“A! Tại cô nói hy sinh rất nhiều, nên làm tôi hiểu nhầm.” Diệp Mặc giật mình nói.

Hắn còn tưởng rằng hy sinh cái gì rất lớn!

“Được rồi! Là lỗi của tôi!” Ninh Vũ Đình cắn răng trả lời.

“Vậy cô nói đi, là ai?” Diệp Mặc nói.

“Việc này hơi phiền phức, chúng ta gặp mặt đi, tôi có ít tư liệu phải đích thân đưa cho anh.” Ninh Vũ Đình nói: “Anh chọn chỗ đi.”

“Tôi đang bận, không đi được, cô qua đây đi.” Diệp Mặc nói.

Tiếp đó hắn gửi địa chỉ cho Ninh Vũ Đình.

“Anh đang bận cái gì?”

“Làm công việc bằng tay!”

Ninh Vũ Đình nhìn thấy thế thì sững sờ, mặt lập tức đỏ lên.

Tên khốn này, lúc này vẫn không quên trêu đùa nàng, đúng là quá hư hỏng rồi! Hỏng đến mức không có thuốc chữa.

“Tên lưu manh này!”

Ninh Vũ Đình đặt di động xuống, rồi tức giận mắng.

“Ai nha! Anh ta bảo mình đi qua chỗ đó, anh ta sẽ không nhân cơ hội này làm gì mình chứ? Anh ta hư hỏng như vậy, có chuyện gì mà anh ta không dám làm chứ.”

Tiếp đó, nàng nghĩ ngợi một chút, thì lại cảm thấy hơi lo lắng.

Nàng cúi đầu xuống, nhìn xuống dáng người ngạo nghễ xinh đẹp của mình, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương, càng lo lắng hơn.

“Ai nha! Không được! Không được.”

Ninh Vũ Đình hình như nghĩ đến thứ gì đó, bỗng nhiên lắc đầu, hai gò má đỏ bừng.

Sau khi cosplay Ultraman, thì trong đầu nàng luôn xuất hiện những hình ảnh kỳ kỳ quái quái, những hình ảnh khiến người ta vô cùng khó xử, ví dụ như nàng mặc bộ cos Ultraman, còn tên kia mặc một bộ đồ quái thú…

Nàng đã cố gắng vứt những hình ảnh này ra khỏi đầu, nhưng càng muốn quên thì lại không thể quên nổi.

Bình Luận (0)
Comment