Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 104 - Chương 104: Ninh Vũ Đình: Đây Là Công Việc Thủ Công Mà Anh Nói Sao?

Chương 104: Ninh Vũ Đình: Đây là công việc thủ công mà anh nói sao? Chương 104: Ninh Vũ Đình: Đây là công việc thủ công mà anh nói sao?

“Hay là…mình từ chối đi.”

Ninh Vũ Đình nghĩ ngợi một chút, cầm điện thoại di động lên.

Nhưng mà sau đó nàng lại hơi do dự, nếu như mình không đến tên kia lại không trả tiền thì làm sao bây giờ?

Đây chính là 100 nghìn NDT!

“Vẫn phải đi thôi! Mình mặc nhiều quần áo một chút là được. Đúng rồi! Chính là như thế! Mặc nhiều quần áo!”

Ninh Vũ Đình hưng phấn đứng lên, trút khăn tắm xuống, đi về phía tủ quần áo.

“Bộ này không được, bộ này quá quyến rũ!”

“Bộ này, cũng không được, vẫn quá gợi cảm.”

Ninh Vũ Đình chọn hết bộ này đến bộ khác, lông mày cau chặt lại.

Không có bộ quần áo nào phù hợp, cho dù là quần áo bình thường nhất, thì khi nàng mặc lên đều sẽ trở nên rất gợi cảm quyến rũ, khiến người ta muốn phạm tội.

“Haiz!”

Chọn nửa ngày, Ninh Vũ Đình chán nản ngồi xuống, nàng cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Nàng thực sự không có quần áo để mặc.

“Thôi được rồi, mặc áo khoác đi! Quấn thành bánh trưng, mình không tin anh ta còn có thể ra tay với mình.” Ninh Vũ Đình đứng lên, nói với giọng bất đắc dĩ.

Cuối cùng, nàng chọn một cái ác khoác rất dầy, sau khi mặc vào có thể che kín được dáng người bốc lửa của nàng.

“Chẳng may…anh ta vẫn ra tay thì sao bây giờ?”

Sau khi chuẩn bị xong, vừa ra cửa, thì nội tâm nàng lại lộp bộp.

Nếu như tên kia đã có âm mưu từ trước, thì nàng mặc cái gì cũng không ăn thua.

Ninh Vũ Đình đứng trước cửa suy nghĩ rất lâu.

Sau khi đi xuống, thì nàng đi đến một của hàng tiện lợi, mua một hộp BCS.

Nếu như đã không ngăn được, vậy thì chỉ có thể cố gắng bảo vệ mình.

Tiếp đó, Ninh Vũ Đình gọi xe đi đến địa chỉ mà Diệp Mặc đã gửi cho.

Khi đến trước cửa, tâm trạng của nàng có hơi hoảng hốt, sau vài lần hít sâu thở ra, nàng mới đưa tay bấm chuông.

“Cô… cô lạnh lắm à?”

Diệp Mặc vừa mở cửa, nhìn thấy Ninh Vũ Đình thì lập tức sửng sốt.

“Đúng…đúng thế! Tôi…tôi bị ốm! Cho nên phải mặc nhiều như vậy.” Ninh Vũ Đình nhỏ giọng nói.

Diệp Mặc không biết nói gì hơn.

“Vào đi.” Diệp Mặc vẫy vẫy tay.

Khi Ninh Vũ Đình đi vào, thì Diệp Mặc đóng cửa lại.

“Đây là…đây là nhà anh à?”

Ninh Vũ Đình tò mò nhìn xung quanh.

“Không phải, đây là nơi tôi làm việc, khi rảnh rỗi tôi sẽ đến đây làm công việc thủ công.” Diệp Mặc thuận miệng đáp.

“Công việc… bằng tay?” Ninh Vũ Đình hơi giật mình.

Mặt Ninh Vũ Đình lập tức đỏ bừng, tên này quả nhiên là quá hư hỏng, đến bây giờ còn đùa giỡn mình.

Khoan đã…hình như không đúng!

Ngay sau đó, nàng ý thức được chuyện này cứ sai sai, loại công việc bằng tay kia thì làm ở đâu mà chả được, không cần thiết phải chạy đến nơi này mới đúng.

“Đây…đây là cái gì?”

Ninh Vũ Đình bước thêm vài bước, quan sát bên trong, không khỏi ngây dại.

Trong này đều là những dụng cụ thiết bị, nàng còn nhìn thấy rất nhiều ngọc thạch và kim khí, vải vóc tơ lụa ở trên bàn.

Đây hình như đúng là phòng làm việc thủ công thật!

“Đây…đây chính là công việc thủ công mà anh đã nói sao?”

Ninh Vũ Đình ngây người rất lâu, rồi mới xoay người hỏi với vẻ khó tin.

“Đúng thế.”

“Những thứ này…đều là anh làm á?”

“Đúng!” Diệp Mặc cảm thấy không hiểu Ninh Vũ Đình đang có ý gì.

Xong đời!

Ninh Vũ Đình dùng sức vỗ lên đầu mình một cái.

Nàng đã hiểu, là chính mình hiểu sai ý của Diệp Mặc, sau đó tự mình tưởng tượng ra tất cả, đến cuối cùng thì lệch hẳn ra.

Cái gọi là công việc bằng tay, thật ra chính là công việc thủ công đường đường chính chính.

Chuyện này quá xấu hổ!

Gò má nàng đỏ bừng, nóng lên giống như vừa bốc cháy vậy.

Giờ phút này, nàng chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, như vậy thì sẽ không cần lúng túng nữa.

“Cô sao thế?” Diệp Mặc hơi nghi ngờ.

“Không…không sao!”

Ninh Vũ Đình vội vàng nói, trong giọng còn hơi hoảng hốt.

Nàng thà chết chứ không thể để tên này biết được chuyện này.

“Tôi chỉ hơi nóng, nên mặt mới đỏ lên thôi, không có chuyện gì đâu, đây là tư liệu của anh.”

Ninh Vũ Đình nói xong thì thò tay vào trong túi sờ mò một lúc, rồi lấy một chồng văn kiện ra.

Đúng lúc này, một thứ gì đó bị rơi ra ngoài, rơi xuống sàn nhà kêu bốp một tiếng.

Hai người nhìn vào, bầu không khí trong phòng lập tức đọng lại.

Ninh Vũ Đình ngây dại.

Đầu óc nàng trống rỗng nhìn chiếc hộp BCS trên sàn nhà.

A a-----

Ngay sau đó, Ninh Vũ Đình lập tức hét lên, rồi cuống quít ngồi xổm xuống nhặt cái hộp đó lên, vội vàng nhét vào trong túi.

Khi đứng lên, gương mặt quyến rũ của nàng đã đỏ như đít khỉ.

Ánh mắt của nàng bối rối, không dám ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mặc.

“Đấy là…là… khăn giấy.”

Ninh Vũ Đình ngập ngừng giải thích một tiếng.

“A! Tôi hiểu mà.”

Diệp Mặc gật đầu, rồi lộ ra vẻ mình rất hiểu.

Đều là người trưởng thành rồi, có thứ này trên người cũng là chuyện bình thường.

Ninh Vũ Đình lại càng quẫn bách hơn.

Ninh Vũ Đình ơi là Ninh Vũ Đình, vì sao mày lại đần như vậy chứ!

Bây giờ thì hay rồi, có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch rồi.

Trong nội tâm nàng đang kêu thảm, muốn tìm một khối đậu hũ rồi đâm đầu vào chết luôn cho xong.

“Những thứ này là cái gì?”

Diệp Mặc nhìn đống văn kiện trong tay, lật ra xem một chút, đây đều là ảnh chụp màn hình, đa số đều lịch sử trò chuyện.

“Là tổng giám đốc Lý này à?”

Diệp Mặc xem một lần, trong này có nhắc đến vị tổng giám đốc Lý này.

“Đúng thế, chính là ông ta, tổng giám đốc của công ty giải trí Kim Sư, ông ta chính là người treo giải thưởng, tôi phải rất vất vả mới có thể lấy được những lịch sử trò chuyện này đó.” Ninh Vũ Đình nhỏ giọng nói, mặt nàng vẫn đỏ bừng.

“Công ty giải trí Kim Sư à?” Diệp Mặc hơi cau mày.

“Đấy cũng là một công ty khá lớn.” Ninh Vũ Đình nói.

“Cám ơn cô.” Diệp Mặc gật đầu, rồi bỏ văn kiện lên bàn: “Cô yên tâm, 100 nghìn NDT, 1 đồng cũng không thiếu.”

Diệp Mặc lập tức cầm điện thoại lên chuyển tiền.

“Hi hi, quá tốt.” Sau khi tiền được chuyển đến, Ninh Vũ Đình kích động siết chặt tay.

Bình Luận (0)
Comment