“Những thứ này…thật sự là anh làm à?”
Ninh Vũ Đình ngẩng đầu lên, bắt đầu thăm dò bốn phía.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi.
Những sản phẩm thủ công này cực kỳ tinh xảo và xinh đẹp, giống như được làm từ tay của các vị đại sư vậy. Dưới ánh đèn những trang sức bằng vàng kia được chiếu xạ tỏa ra hào quang cực kỳ rực rỡ và hoa lệ.
Những thứ này, hoàn toàn có thể gọi là tác phẩm nghệ thuật!
Tên này có thể làm ra được những thứ này sao?
Tên này không phải là phú nhị đại sao, hơn nữa còn trẻ như vậy nữa!
“Những thứ này là … Figure?”
Khi nhìn đến một hàng Figure thì mặt nàng lại đỏ lên.
Nàng nhìn thấy phong thái xinh đẹp và khiêu gợi của Mai Shiranui cực kỳ giống mình.
Quả nhiên tên này vẫn là một kẻ hư hỏng.
Nàng âm thầm nói.
“Tất nhiên là tôi làm rồi, bằng không thì là ai?” Diệp Mặc nói.
“Anh lợi hại như thế sao?”
Ninh Vũ Đình vẫn hơi nghi ngờ.
“Kia là…trẻ con à?”
Sau đó, Ninh Vũ Đình nhìn thấy hai đứa bé: “Oa, dễ thương quá! Hai đứa bé đều là con của anh à? Trời ạ! Còn là Long Phượng thai.”
Ninh Vũ Đình đi qua, hưng phấn đánh giá hai đứa bé.
Nàng thật sự không ngờ rằng, Tô Thiên Hậu lại sinh ra một đôi Long Phượng thai.
“Tôi nghe nói Tô Thiên Hậu muốn tái xuất, cho nên anh phải trông hai đứa bé à? Vừa làm thủ công, vừa có thể trông trẻ nhỏ, anh làm vú em cũng không tệ lắm nhỉ.” Ninh Vũ Đình thán phục, có chút đổi mới về Diệp Mặc.
Trước hôm nay, nàng vẫn cho rằng, Diệp Mặc là một người rất hư hỏng, là một công tử nhà giàu có sở thích biến thái, mỗi ngày đều trêu đùa phụ nữ đàng hoàng, nhưng hôm nay xem ra thì cũng không phải như vậy.
Mặc dù người này đúng là hơi đứng đắn, đam mê cũng hơi biến thái một chút, nhưng vẫn có thể coi là người tốt.
Dù sao thì ai cũng có chút sở thích đặc biệt, điều này rất bình thường.
“Sau này nếu như còn tin tức như này, thì có thể bán cho tôi, giá tiền thì cô có thể yên tâm.” Diệp Mặc tiễn nàng đến tận cửa.
“OK!” Ninh Vũ Đình lên tiếng, rồi đi ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, thì nàng mới thở dài một hơi, rồi cởi áo khoác ra.
“Nóng chết mất.”
“Ai nha! Thật là xấu hổ nha.” Đi được vài bước, Ninh Vũ Đình nhớ lại cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, mặt nàng lại đỏ lên.
Nàng đi qua một bên, đập đầu vào tường, tùng tùng tùng, đau đến mức nhe răng nhếch miệng.
“Tay nghề của anh ta trâu bò như thế à?”
Trên xe về nhà, Ninh Vũ Đình vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.
“À đúng rồi, hình như trên Tik Tok cũng có video làm thủ công, còn có vẻ như rất hot…”
Ninh Vũ Đình lấy điện thoại ra, mở Tik Tok, bắt đầu tìm kiếm.
“Vậy mà là anh ta?”
Khi tìm thấy tài khoản, nàng nhìn một lát, có rất nhiều tác phẩm trong phòng làm việc ở trong những video này.
“Trời ạ! 15 triệu fan theo dõi.”
Khi nhìn thấy số lượng fan, thì đôi mắt xinh đẹp của nàng lập tức trợn tròn xoe.
Con số này, cũng quá kinh người rồi!
Nàng lại cẩn thận tìm kiếm, thì thấy được rất nhiều lời bình luận liên quan đến tài khoản này.
“Chưa đến một tháng đã có 15 triệu fan?”
“Là một thiên tài toàn năng chân chính?”
Càng xem thì Ninh Vũ Đình càng líu lưỡi.
Tên này, có vẻ như là rất trâu bò!
“Xem ra mình đã coi thường anh ta rồi.” Ninh Vũ Đình thở dài một hơi.
“Rốt cuộc thì anh ta là hạng người gì nhỉ?”
Ninh Vũ Đình bỗng nhiên cảm thấy mình nhìn không thấu Diệp Mặc.
Rõ ràng là một công tử nhà giàu, thế mà lại có rất nhiều tài năng, thật sự khiến cho người khác tò mò.
“Mặc kệ đi! Anh ta là hạng người gì thì có liên quan gì đến mình đâu!”
Một lát sau, nàng lấy lại tinh thần rồi lẩm bẩm một câu.
……
“Công ty giải trí Kim Sư…”
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc lên mạng tìm hiểu một chút, là đã tra ra được tin tức cơ bản về vị tổng giám đốc Lý này.
“Thì ra là người này.”
Diệp Mặc nhớ kỹ người này.
Buổi tối, ăn cơm xong, Diệp Mặc lại đến bệnh viện thăm Ông ba.
“Tiểu Mặc, cháu yên tâm đi, sáng ngày kia sẽ phẫu thuật, nghe viện trưởng Lưu nói thì là do chuyên gia sẽ cầm đao, rất lợi hại! Cháu không cần lo lắng!” Chú hai nhìn thấy Diệp Mặc thì cười nói.
“Vâng, thế thì tốt rồi.”
Diệp Mặc ở lại chơi một lát, rồi đi tìm Lưu Khải Nhân.
Lưu Khải Nhân đem tình huống sắp xếp phẫu thuật cho Diệp Mặc nghe.
“À đúng rồi, ông còn nhớ Triệu Hải Giang không? Cuộc phẫu thuật đó thế nào?”
Đột nhiên Diệp Mặc nhớ đến chuyện này.
Hơn hai tuần rồi, có lẽ cũng đã phẫu thuật xong.
“A! Cuộc phẫu thuật đó rất thuận lợi! Giờ đứa bé vẫn đang nằm trong phòng hồi sức, ngài có muốn đi qua thăm không?” Lưu Khải Nhân nói.
“Vậy thì không cần! Thuận lợi là được.” Diệp Mặc khoát tay.
“Chủ tịch Diệp đúng là có tâm địa Bồ Tát! Nếu như không có ngài, thì một nhà này cũng không biết sẽ ra sao.” Lưu Khải Nhân cười nói.
Tuy rằng ông ta có chút ý nịnh nọ, nhưng lời nói thì đều là thật. Phí dụng của loại phẫu thuật lớn như trái tim trẻ em này rất cao, một gia đình bình thường có thể sẽ bị nó ép cho sụp đổ.
“Tôi đi trước đây.”
Diệp Mặc nghe thấy thế thì bật cười, đứng lên tạm biệt rồi quay người rời đi.
Sáng hôm sau, Diệp Mặc vừa đưa bọn nhỏ đến phòng làm việc, thì nhận được điện thoại của Cha Diệp gọi đến.