“Cần câu cá?” Diệp Mặc ngẩn người ra.
Đầu dây điện thoại bên kia, Cha Diệp nhờ Diệp Mặc mua giúp một cái cần câu cá.
“Đúng thế! Cái cũ của cha hỏng rồi, con ở thành phố lớn, nhất định ẽ có nhiều nhãn hiệu tốt hơn, con xem có cái nào tốt thì mua cho cha, rồi gửi Chú hai con mang về cho cha, như thế sẽ không cần gửi chuyển phát nhanh.” Cha Diệp mói.
“Vâng.” Diệp Mặc gật đầu.
Diệp Mặc cũng biết, cha mình rất thích câu cá mấy chục năm nay rồi. Khi Diệp Mặc còn ở nhà, mỗi lần Cha Diệp đi câu cá về, thì buổi tối hôm đó đều sẽ có món canh cá.
Bây giờ có tiền, cũng nghỉ làm rồi, nhất định Cha Diệp sẽ đi câu thường xuyên hơn.
“Chú hai của con nói, chờ sau khi phẫu thuật thuận lợi, thì chú ấy sẽ về luôn, con đưa cho chú ấy là được.” Cha Diệp nói.
“Vâng.” Diệp Mặc trả lời xong thì cúp điện thoai.
“Cần câu cá à! Không biết nhãn hiệu nào tốt nhỉ…”
Để điện thoại xuống, Diệp Mặc cau mày suy nghĩ.
Đối với thứ này, Diệp Mặc không biết gì cả.
“Dì Vân, phiền dì trông hai đứa nhỏ một chút, cháu có việc ra ngoài, chắc khoảng hai tiếng sẽ về.” Diệp Mặc nói với dì Vân.
“Ừm!” Dì Vân gật đầu.
Trông bọn nhỏ cũng nằm trong phạm vi công việc của nàng mà.
Diệp Mặc lên mạng tìm kiếm một chút, xem ở đâu bán cần câu tốt, rồi mới đi ra ngoài.
“Chọn cửa hàng này đi! Hình như có vẻ rất nổi tiếng.”
Diệp Mặc tìm được một nhà, lập tức đi đến.
“Cậu muốn thứ tốt nhất à? Vậy thì khẳng định là phải chọn cần câu nhập khẩu rồi, cần câu trong nước cũng không phải quá tệ, nhưng so ra thì vẫn kém cần nhập khẩu, cậu xem thử nhãn hiệu Shimano này xem, là nhãn hiệu cao cấp của Nhật Bản, sử dụng rất tốt.” Ông chủ cửa hàng giới thiệu.
“Hàng Nhật Bản à?” Diệp Mặc hơi giật mình.
“Cần câu, thì hàng của Nhật Bản là tốt nhất.” Ông chủ cười nói.
“Còn loại khác không?” Diệp Mặc hỏi.
“Có chứ, cậu thử cái Daiwa này xem, cũng là nhãn hiệu của Nhật Bản, đều là mặt hàng đỉnh cấp giống như Shimano.”
Ông chủ vừa nói vừa chỉ vào một cái cần câu.
“Hai nhãn hiệu này, thì cái nào tốt hơn?”
Diệp Mặc quan sát một chút, vẫn không biết chọn cái nào.
“Việc này thì phải xem sở thích và thói quen của người sử dụng, cùng một nhãn hiệu cũng có rất nhiều loại mà.” Ông chủ nói.
Diệp Mặc nhất thời im lặng, hắn không hiểu biết gì về những thứ này.
Trong lúc Diệp Mặc đang do dự, thì có một người đi vào trong cửa hàng.
“Ông chủ, hàng có tôi đến chưa?” Người vừa đến nói to.
“A, là ông chủ Tô à, hàng của ngài đã đến rồi đây.”
Ông chủ cửa hàng ngẩng đầu lên, rồi nhiệt tình chào đón.
Diệp Mặc quay người, thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Người đến là một người đàn ông trung niên, tướng mạo đoan chính.
Chính là người đàn ông trung niên Diệp Mặc đã gặp mặt ở dưới nhà của Tô Ngọc Tình.
Khóe miệng của Diệp Mặc giật một cái, cảm thấy hơi xấu hổ.
Diệp Mặc đã xác định, cặp vợ chồng trung niên đó chính là cha mẹ của Tô Ngọc Tình.
“A, là cậu à!”
Lúc này, cha Tô cũng nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức cười rất nhiệt tình.
Cha Tô có ấn tượng rất tốt với chàng trai trẻ nhiệt tình này.
“Đúng vậy ạ, thật là trùng hợp.” Diệp Mặc cười nói.
“Ha ha, đây gọi là duyên phận.” Cha Tô cười to một tiếng.
Cha Tô cảm thấy mình rất có duyên với chàng trai trẻ này, đây đã là lần thứ ba hai người gặp được nhau.
“Tại sao lại thấy cậu đẹp trai hơn rồi nhỉ?”
Cha Tô quan sát Diệp Mặc một chút, rồi cười hỏi.
“Đâu có ạ, vẫn giống như trước thôi ạ! Trái lại thì tinh thần của chú có vẻ như tốt hơn rất nhiều.” Diệp Mặc nói.
“Thế à? Ha ha!” Cha Diệp vui vẻ cười to.
“Ông chủ Tô, ngài quen biết cậu ấy à?” Ông chủ cửa hàng ở bên cạnh cũng kinh ngạc.
“Cũng không phải là quen biết, chẳng qua là rất có duyên phận, đã gặp nhau vài lần.” Cha Tô giải thích.
“Chàng trai trẻ, cậu cũng thích câu cá à?” Cha Tô nhìn về phía Diệp Mặc cười nói: “Cũng không có nhiều người trẻ tuổi như cậu thích môn câu cá này.”
“Không phải cháu, là cha của cháu.” Diệp Mặc nói.
“Cha của cậu à? Bảo sao!” Cha Tô cười nói: “Kỹ thuật của cha cậu thế nào? Có đi câu thường xuyên không? Nếu như có cơ hội, thì cùng đi câu vài buổi.”
“Cũng tạm được ạ! Cha cháu ở quê cũng khá có tiếng, mỗi lần đi câu đều mang về không ít cá.” Diệp Mặc cười nói.
“Còn nổi tiếng cơ à? Thế thì kỹ thuật chắc chắn rất tốt rồi! Khi nào rảnh rỗi phải giao lưu mới được.” Cha Tô cảm thấy hứng thú: “Cậu đến mua đồ cho cha đúng không?”
“Vâng, cha cháu nói là cần câu bị hỏng, nên nhờ cháu mua một cái cần câu tốt về, mà cháu thì không hiểu những thứ này lắm, nên chưa biết chọn thế nào.” Diệp Mặc nói.
“Việc này thì đơn giản, để chú chọn cho.” Cha Tô vỗ vỗ ngực nói rất hào sảng.
“Chuyện này…vâng, thế thì làm phiền chú rồi.”
Diệp Mặc hơi do dự, rồi vẫn đồng ý.
“Còn khách khí làm gì, lần đầu tiên gặp mặt cháu đã giúp chú rồi còn gì! Đúng không?” Cha Tô vừa cười vừa đi đến quầy.