“Cháu dự định khoảng bao nhiêu tiền?”
“Loại tốt nhất là được ạ, giá cả không quan trọng.”
“Vậy thì được, chú sẽ chọn cho cháu một cái tốt nhất, ông chủ, lấy cần câu Daiwa kia ra, đây chính cần câu tốt nhất, những thứ khác có cần không? Hay là chú chọn cho cháu cả một bộ luôn nhé.”
Cha Tô bắt đầu chọn lựa, một lát sau đã chọn xong một túi to.
Diệp Mặc trả tiền, chào tạm biệt Cha Tô, rồi cầm túi đi ra ngoài.
“Chàng trai trẻ, chú thấy hai chúng ta rất có duyên, hay là add Wechat đi! Nếu có cơ hội thì gọi cha cháu đi giao lưu một chút.” Cha Tô đi theo ra ngoài, rồi cười nói.
“A! Vâng.” Diệp Mặc cũng không tiện từ chối.
Cầm điện thoại lên, đang định thêm bạn, thì đột nhiên Diệp Mặc nhớ đến, mình đã up ảnh của bọn nhỏ lên đó, nên hắn vội vàng xóa đi, rồi mới add Wechat.
“Chàng trai trẻ này, đúng là rất khá.”
Cha Tô thở dài nhìn bóng lưng của Diệp Mặc rời đi.
Dáng vẻ đẹp trai thì không nói, tính cách còn rất nhiệt tình, hiện giờ lại có một người cha thích câu cá nữa, quả thật là phù hợp với tiêu chuẩn con rể của mình.
“Đáng tiếc!” Cha Tô thở dài.
Nghĩ đến chuyện của con gái mình, Cha Tô lại cau chặt lông mày lại.
Đã lâu như vậy rồi, mà con gái mình vẫn không chịu để lộ ra ai là cha của bọn nhỏ.
Tất cả mọi người đều đang đồn rằng, cha của bọn nhỏ là một đại lão trong làng giải trí, việc này khiến cho Cha Tô rất lo lắng, ông không muốn trao con gái bảo bối của mình cho một nam nhân già bẩn thỉu.
“Đúng rồi, hình như ngày mai Ngọc Tình được nghỉ, vừa hay đi thăm con bé và hay đứa nhỏ luôn.”
Cha Tô lắc đầu thở dài, rồi cầm theo chiếc túi rời đi.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Diệp Mặc đi đến bệnh viện gặp Chú hai, rồi để túi cần câu trong nhà nghỉ của chú hai, tiếp đó mới trở về nhà, rồi dẫn theo hai đứa bé đi đến phòng làm việc.
Buổi tối lúc ăn cơm, Diệp Mặc kể lại chuyện này hôm nay cho Tô Ngọc Tình nghe.
“Cái gì? Anh lại gặp cha em á, cha em còn chọn một bộ cần câu cho cha anh nữa á?”
Tô Ngọc Tình nghe Diệp Mặc kể xong thì trợn tròn mắt sững sờ.
“Đúng vậy!”
“Đúng thật là…rất có duyên nhỉ.” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Theo em thì cứ giấu diếm thế này cũng không phải là biện pháp tốt, chờ một đoạn thời gian nữa công việc của em ổn định, thì em sẽ nói cho cha mẹ biết chuyện, anh thấy thế nào?” Ăn mấy miếng cơm, rồi Tô Ngọc Tình ngẩng đầu lên nói nới Diệp Mặc.
“Tất nhiên là được rồi.” Diệp Mặc gật đầu cười nói.
“Vậy thì quyết định như thế đi.” Tô Ngọc Tình hé chiếc miệng xinh đẹp cười nói.
……
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Mặc dậy rât sớm, đi ra chợ một chuyến, rời trở về làm sủi cảo.
Sau khi gói xong sủi cảo, thì Diệp Mặc bắt đầu dậy dì Vân cách làm mấy món phụ cho bọn nhỏ.
Tối hôm qua, cha mẹ của Tô Ngọc Tình đã gọi điện báo rằng, hôm nay sẽ đến đây thăm cháu, nên Diệp Mặc không tiện ở lại.
Chờ Tô Ngọc Tình ngủ dậy, thì Diệp Mặc liền tạm biệt rồi rời đi.
Hôm này không phải trông hai đứa nhỏ, Diệp Mặc cảm thấy nhàn đến mức không biết làm gì.
“Thôi đi bệnh viện đi.”
Vừa hay, sáng hôm nay là ngày Ông ba làm phẫu thuật.
Diệp Mặc đi một chuyến về Thiên Thủ Nhã Uyển, thay một bộ quần áo rồi đi đến bệnh viện.
Mấy người Chú hai đã đến từ rất sớm, có vẻ như đang rất lo lắng.
“Sẽ không có chuyện gì đâu à.” Diệp Mặc lại là người an ủi bọn họ.
Mãi đến hơn 9 giờ, có một y tá đi đến, thông báo đã đến giờ phẫu thuật, liền đẩy giường của Ông ba ra ngoài.
Một đám người đi theo sau, đến tận cửa của phòng phẫu thuật.
“Tim của tôi đập nhanh quá.” Thím hai vỗ ngực nói, vẻ mặt của thím rất khẩn trương.
Kể cả Diệp Mặc cũng cảm thấy hơi lo lắng.
Dù sao thì Ông ba cũng đã hơn 70 tuổi rồi, làm phẫu thuật cũng rất nguy hiểm.
Đợi hơn hai tiếng, bác sĩ mới đi ra.
“Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng mà trạng thái của bệnh nhân vẫn rất yếu ớt, nên cần thời gian lâu hơn một chút mới có thể khôi phục được.” Bác sĩ cười nói.
“Vậy thì tốt rồi!”
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn bác sĩ!”
Mấy người đàn ông thì vội vàng nói cảm ơn.
Diệp Mặc thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm giác khối đá trong tim cuối cùng cũng đã rơi xuống.
Sau khi đưa ông lão trở về phòng hồi sức, mọi người bắt đầu náo nhiệt.
Ăn cơm trưa xong, Diệp Mặc đưa mấy người chú hai đến nhà ga, ca phẫu thuật thành công, họ cũng phải trở về, chỉ cần một người ở lại chăm sóc ông cụ là được.
Buổi chiều, Diệp Mặc nhận được tin tức của cò môi giới Tiểu Vương.
Diệp Mặc liền lái xe đến công ty của Tiểu Vương.
Một lát sau, Diệp Mặc đã đến dưới cổng của công ty.
“Công ty môi giới bất động sản Amagi…”
Diệp Mặc ngẩng đầu lên thì thấy một hàng chữ rất bắt mắt.
Hắn đi thẳng vào trong.