“Anh Vương vừa đi ra ngoài có chút việc rồi, nhưng cũng sắp trở về rồi, cậu chờ anh ấy một lát đi.”
Diệp Mặc hỏi một nhân viên, sau đó đi tìm một chỗ gần cửa ngồi xuống.
Đợi được vài phút, thì thấy có vài người đi vào, người nào cũng mặc âu phục giày da, cách ăn mặc tiêu chuẩn của cò môi giới.
Diệp Mặc quét mắt liếc một chút, thì hơi sững sốt, trong đám người này, có một người Diệp Mặc biết.
Thế nhưng người kia lại chưa nhận ra Diệp Mặc.
“Anh chàng đẹp trai này là ai vậy?”
Đám người đi vào, nhìn thấy Diệp Mặc thì hơi tò mò.
“Vị này là Diệp tiên sinh, đến đây tìm anh Vương.”
Có người trả lời.
“À!”
Bọn họ gật đầu, không hỏi gì thêm.
Có một người trong đám họ thì lại quan sát tỉ mỉ Diệp Mặc, sau đó thì cau mày lại.
“Anh là Diệp Mặc?” Người này hơi chần chờ một chút rồi mới hỏi, có vẻ như không chắc chắn lắm.
“Tống Văn Kiệt!”
Diệp Mặc sửa sang lại quần áo, rồi lạnh nhạt nói ra.
Người này, chính là em trai của Tống Giai.
Khi Diệp Mặc còn hẹn hò với Tống Giai thì thường xuyên gặp mặt người em trai này của nàng, còn cho Tống Văn Kiệt không ít tiền.
“Đúng thật là anh.” Mặt Tống Văn Kiệt đen lại.
Vì tên khốn Diệp Mặc này, nên nhà của mình mới gà bay chó chạy. Ngày nào chị gái mình cũng kêu hối hận, kể cả mẹ mình cũng suốt ngày nói hối hận hối hận, vì đã bỏ lỡ một người con rể vàng.
Cũng chính là vì tên này, nên nhà mình với nhà anh rể đang náo loạn hết cả lên.
“Ôi! Họ Diệp, không phải anh rất giàu có à? Có hẳn tiền tỷ để gửi tiết kiệm, vì sao anh lại đến chỗ này cơ chứ? Công ty của chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ, không chứa nổi vị đại gia tiền tỷ như anh đâu.” Tống Văn Kiệt cười khẩy nói.
Hôm đó mẹ mình trở về nói tên này có 1 tỷ NDT trong tài khoản, Tống Văn Kiệt không hề tin chuyện này.
Tên khốn này có cái gì nhà mình đều biết hết, kể cả nhà của Diệp Mặc ở dưới quê mình cũng đã đến rồi, sao có thể là đại gia tiền tỷ được cơ chứ.
Tống Văn Kiệt cảm thấy, có thể mẹ mình đã bị lừa gạt, cho dù đúng là trong tài khoản có 1 tỷ NDT đi chăng nữa, thì số tiền đó cũng không phải của tên khốn này.
Hôm nay thấy Diệp Mặc ở đây, thì Tống Văn Kiệt càng khẳng định suy đoán của mình.
Nếu như thực sự là đại gia, trong tài khoản có tiền ty, vậy thì chắc chắn sẽ không ngồi trong công ty của họ như vậy.
“Trong tài khoản có mấy tỷ cơ á?”
Mấy người khác đều giật mình.
Bọn họ đều mở to mắt ra để quan sát Diệp Mặc.
“Không giống lắm, còn quá trẻ tuổi.”
“Đúng thế, còn không lớn bằng tôi! Nếu như có nhiều tiền như vậy thì còn tự mình đến công ty chúng ta làm gì, công ty chúng ta phải đến cửa để phục vụ rồi.”
Mấy người đều lắc đầu ra vẻ không tin.
Còn trẻ tuổi như vậy, mà trong tài khoản có vài tỷ tiền tiết kiệm, thì phải là phú nhị đại kinh khủng đến mức nào chứ?
Nhân vật như thế, làm sao có thể hạ mình đến công ty của họ được.
“Văn Kiệt, cậu biết anh ta à?”
Bọn họ quay sang hỏi Tống Văn Kiệt.
“Anh ta là một con quỷ nghèo, suýt nữa trở thành anh rể của tôi, lễ hỏi chỉ có 30 vạn NDT, tiền mua nhà cũng phải đi vay.” Tống Văn Kiệt cười khẩy nói: “Tôi đã sớm khuyên chị tôi bỏ anh ta từ lâu rồi, may ra chị tôi nghe tôi, đã đổi sang một người anh rể có tiền rồi.”
“Vậy cậu vừa nói mấy tỷ gì…” Mấy người lại hỏi tiếp.
“A! Là tên này giả vờ mình rất giàu có, thế mà người nhà của tôi cũng tin anh ta là một đại gia, trong tài khoản có vài tỷ NDT, vì thế mà mẹ tôi suốt ngày than thở oán trách, đến mức còn không vừa mắt với người con rể mới.” Tống Văn Kiệt nói.
“Còn cả chị gái tôi nữa, quá ngốc, loại lời nói dối như vậy mà chị ý cũng tin.”
“Thế thì chị gái và mẹ cậu quá ngốc rồi, sao họ không thử nghĩ xem vài tỷ NDT là khái niệm gì, hơn nữa lại còn là tiền tiết kiệm.”
Mấy người còn lại đều cười nói.
Ánh mắt của họ nhìn về phía Diệp Mặc đều có chút khinh miệt.
Thì ra là một tên lừa đảo!
“Khi về nhà tôi sẽ nói rõ ràng cho họ biết, để họ nhìn thấy rõ bộ mặt thật của tên này.” Tống Văn Kiệt đắc ý nói.
Tống Văn Kiệt cảm thấy, rốt cuộc thì mình cũng có thể chọc thủng bộ mặt thật của tên khốn Diệp Mặc này.
Diệp Mặc chỉ cười nhìn Tống Văn Kiệt.
Đối với lại tiểu nhân này, Diệp Mặc chả thèm tốn nước bọt làm gì.
Trong lòng Diệp Mặc, Tống Giai đúng là rất đáng giận, nhưng người em trai này của nàng còn ghê tởm hơn, tiền lễ hỏi 30 vạn lúc trước, cũng bị tên Tống Văn Kiệt này cầm đi.
Người em trai này của nàng, từ nhỏ đã bất học vô thuật(*), bỏ học từ nhỏ, hơn nữa còn chưa bao giờ chăm chỉ làm việc, không có chút tiền đồ nào cả.
(*) ý nói không có học thức và tài cán gì.
“Là Lão Vương!”
“Anh Vương về rồi kìa.”
Đúng lúc này, có một người lái một chiếc xe điện đi đến.
Cò môi giới Tiểu Vương xuống xe, đẩy cửa đi vào.
“Anh Vương, có người tìm anh này.”
Có người ở trong phòng hô lên.
Tiểu Vương quay đầu lại, thì thấy Diệp Mặc đang ngồi trên ghế sa lon, lập tức giật nảy mình.
“Diệp…Diệp tiên sinh, sao…sao ngài đến nhanh vậy?”
Vẻ mặt Tiểu Vương có chút sợ hãi, lắp bắp nói.
Tiểu Vương còn tưởng rằng lát nữa Diệp tiên sinh mới đến, cho nên mới tranh thủ thời gian chạy ra ngoài một chuyến, không ngờ rằng Diệp tiên sinh lại đến sớm như vậy, còn ngồi chờ mình ở đây nữa.
“Tôi lái xe thể thao, cho nên hơi nhanh.” Diệp Mặc cười nói.
“A u, còn xe thể thao nữa.” Tống Văn Kiệt nghe thấy thế thì bật cười, nói với giọng the thé: “Chỉ bằng anh mà cũng có thể lái nổi xe thể thao à?”