Những người còn lại ở trong tiệm cũng cười thành tiếng.
Họ đã nghe Tống Văn Kiệt giới thiệu, người này chỉ là một tên lừa đảo, làm gì có tiền mà mua xe thể thao chứ.
Sắc mặt của môi giới Tiểu Vương lập tức thay đổi.
“Tiểu Tống, cậu nói chuyện kiểu gì thế hả!” Tiểu Vương quát lên, sau đó quay người lại vội vàng hoảng hốt nói: “Rất xin lỗi Diệp tiên sinh! Người này vừa mới đến làm, tuổi trẻ không hiểu chuyện, ngài tuyệt đối đừng chấp nhặt với cậu ta.”
Lưng của Tiểu Vương đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Để Diệp tiên sinh ngồi chờ một mình ở đây, đã là chuyện rất nghiêm trọng rồi, bây giờ người của công ty còn dám nói năng lỗ mãng nữa.
Diệp tiên sinh chính là khách hàng lớn nhất của công ty bọn họ, nếu như thật sự đắc tội vị này, thì ông chủ không đuổi việc mình cũng không được.
“Anh Vương, anh khách khí với tên này như thế làm gì?”
Tống Văn Kiệt sửng sốt một chút, rồi nói: “Ngươi này em biết, suýt nữa đã trở thành anh rể của em, anh cũng đừng bị tên này lừa, tên này không có tiền đâu.”
Trên mặt mấy người còn lại cũng lộ vẻ hoang mang.
“Lừa gạt cái gì? Diệp tiên sinh chính là khách hàng lớn nhất của công ty chúng ta.” Tiểu Vương nổi giận quát lên.
“Khách hàng lớn nhất?” Tống Văn Kiệt hơi giật mình.
“Tòa nhà ở Quốc tế Tinh Quang chính là Diệp tiên sinh mua, cậu nói xem ngài ấy có tiền hay không? Tôi thấy cậu bị mù rồi, nên mới nhầm người! Chỉ bằng vào cậu mà cũng đòi bám đùi Diệp tiên sinh à, lại còn anh rể nữa, cậu xứng sao?” Tiểu Vương tiếp tục mắng.
Tiểu Tống này, không chăm chỉ làm việc thì cũng thôi đi, giờ lại còn đắc tội với khách hàng lớn nữa, đúng là một tên phế vật!
“Cái…cái gì? Tòa nhà ở Quốc tế Tinh Quang là của anh ta?”
Mấy người còn lại cũng hết sức chấn động, vẻ mặt họ đều lộ ra vẻ không dám tin.
Ban đầu, Tòa nhà ở Quốc tế Tinh Quang là của một công ty khác, ủy thác cho công ty môi giới bọn họ cho thuê, mà đoạn thời gian trước, có một người đã mua hết cả tòa nhà này, khiến cho công ty của họ rất bàng hoàng.
Không ngờ rằng, người trẻ tuổi trước mặt này lại là người đại gia siêu cấp đó.
Bọn họ đều hít sâu một hơi, nội tâm cực kỳ chấn động.
“Chuyện này…không…không thể nào xảy ra được.”
Tống Văn Kiệt lập tức ngây ngốc.
Họ Diệp này, lại mua cả một tòa nhà?
Hơn nữa còn ở khu Quốc tế Tinh Quang?
Làm sao mà Diệp Mặc lại có nhiều tiền như vậy được chứ?
“Diệp tiên sinh, xin ngài đừng chấp loại người này, mời ngài vào trong.” Tiểu Vương quay người lại, lộ vẻ cung kính và nhiệt tình với Diệp Mặc.
Tiếp đó, khom người, dẫn Diệp Mặc đi vào.
Vẻ mặt Tống Văn Kiệt hoảng hốt, vẫn ngẩn người đứng tại chỗ.
Tống Văn Kiệt không thể nào chấp nhận được chuyện này, người suýt là anh rể nghèo hèn ngày xưa, lại là một vị đại gia thâm tàng bất lộ, trong tài khoản có vài tỷ NDT, lại có cả một tòa nhà, vậy thì phải giàu có đến mức độ nào chứ?
Tống Văn Kiệt đã không cách nào tưởng tượng nổi.
Sắc mặt của Tống Văn Kiệt dần dần trở nên trắng bệch, trong lòng tràn ngập hối hận.
Nếu như lúc trước, mình không giật dây chị gái, thì có lẽ giờ mình cũng đã được thơm lây rồi, không cần phải cố gắng làm mấy công việc rát nát này nữa.
Mình đã bỏ lỡ mấy trăm triệu rồi!
Những người còn lại thì đều nhìn Tống Văn Kiệt với ánh mắt cổ quái, như kiểu đang cười trên nỗi đau của người khác.
Nếu đúng như những gì Tống Văn Kiệt nói, thì đây chính là người suýt thành anh rể Tống Văn Kiệt. Vậy thì Tống Văn Kiệt, và cả người nhà của Tống Văn Kiệt đều quá ngu.
Bỗng nhiên, điện thoại của Tống Văn Kiệt vang lên.
“Ông…ông chủ…”
Tống Văn Kiệt nhận điện thoại.
“Cái…cái gì, tôi bị đuổi việc?” Cơ thể Tống Văn Kiệt run lên, suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt cũng trở nên trắng bệch.
Hiện giờ, công việc cũng mất luôn!
Một lát sau, Diệp Mặc từ bên trong đi ra.
Có vài người thuê muốn cải tạo lại nhà cửa, nên lần này Diệp Mặc đến đây để xem những bản vẽ cải tạo sửa sang này, những chuyện này phải cần sự đồng ý của Diệp Mặc mới được khởi công.
Sau khi ra khỏi công ty, Diệp Mặc đi về một phía.
“Diệp tiên sinh, ngài đi thong thả.”
Tiểu Vương và một đám có môi giới đều đứng ở cửa cúi đầu chào.
“Thật sự là xe thể thao!”
“Đó là xe gì? Còn ngầu hơn cả Ferrari nữa.”
Ngẩng đầu lên, thì họ nhìn thấy Diệp Mặc chui vào một chiếc xe thể thao cực kỳ phong cách.
“Hình như là…Khôngenigsegg! Mọi người đừng thấy tôi không có tiền, nhưng tôi rất hiểu về xe, chiếc xe này chắc phải đến 40 50 triệu NDT đấy.” Một có môi giới nói với giọng khiếp sợ.
“40 50 triệu NDT?”
Tiếp đó, lại là một tràng thốt lên.
Tống Văn Kiệt cầm đồ vật của mình, đi từ trong công ty ra, thì nghe thấy mấy lời bọn họ vừa nói, tập trung nhìn vào chiếc xe, thì ánh mắt lập tức trợn tròn.
Tống Văn Kiệt ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn chiếc xe thể thao lao vút đi, càng đi càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.