“Mẹ, con lại thất nghiệp rồi.”
Rất lâu sau, Tống Văn Kiệt mới lấy lại tinh thần, cầm điện thoại di động lên gọi về nhà.
“Con trai, tại sao con lại thất nghiệp rồi?” Đầu dây bên kia, Vương Diễm kinh ngạc.
Công việc này còn chưa làm được bao lâu, tại sao con trai đã bị đuổi rồi?
“Tất cả đều do tên khốn Diệp Mặc, đều là tên khốn đó hại con! Hôm nay con gặp tên này ở công ty, tên này còn có cả một tòa nhà ở Quốc tế Tinh Quang, và cả một chiếc xe thể thao 40 50 triệu NDT nữa.” Tống Văn Kiệt vừa khóc nức nở vừa kể.
“Cái gì?”
Vương Diễm nghe xong thì ngẩn ngơ, điện thoại trong tay suýt nữa thì rơi mất.
Thì ra Diệp Mặc còn giàu có hơn cả tưởng tượng của mình nữa.
“Mẹ, con rất hối hận! Nếu như lúc trước chị gái con không chia tay, thì có lẽ nhà mình bây giờ rất uy phong rồi, con cũng không cần phải làm việc nữa.” Tống Văn Kiệt hiện lên vẻ hối hận.
“Haiz!” Vương Diễm cũng thở dài nặng nề.
Xem ra, cả nhà mình đều phải chịu uất ức rồi!
Vương Diễm đặt điện thoại xuống, ngồi một chỗ ngẩn ngơ than thở, buồn bã âu sầu.
……
Sau khi rời khỏi chỗ đó, Diệp Mặc lại đi mua một ít nguyên vật liệu như ngọc thạch, hay vàng và tơ lụa vải vóc…Những thứ này đều cần bổ sung.
Hơn bảy giờ tối, Diệp Mặc nhận được tin nhắn của Tô Ngọc Tình, nói rằng cha mẹ nàng đã đi về.
“Hôm nay cha em còn nhắc đến anh đấy, nói rằng anh đẹp trai giống ông ấy ngày xưa.”
Diệp Mặc vừa vào cửa thì Tô Ngọc Tình đã cười nói.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy toàn thân màu trắng, khoác thêm một chiếc áo ngắn tay mỏng tan, mái tóc đen như dài như thác, dưới ánh đèn khuôn mặt mềm mại trắng nõn không tì vết của nàng lộ ra một tầng ánh sáng mông lung, đẹp đến mức hoa cả mắt.
Bên dưới chiếc vay trắng là cặp đùi dài thon gọn cực kỳ gợi cảm và nóng bỏng.
Diệp Mặc nhìn kỹ một phen rồi cười nói: “Thế à?”
“Cha em có chút tự luyến, hồi trẻ đúng là ông ấy cũng khá đẹp trai, nhưng mà còn lâu mới đẹp trai bằng anh.” Tô Ngọc Tình hé miệng cười nói.
“Cha của bọn nhỏ nhà chúng ta, khẳng định là đẹp trai nhất!”
Nàng đi lên, vươn tay ra, sửa sang lại quần áo cho Diệp Mặc, rồi gật đầu rất hài lòng.
“Hai đứa nhỏ đâu rồi.” Diệp Mặc cười nói.
“Đang ở trong phòng! Anh đi tắm rửa cho bọn nhỏ đi, Nặc Nặc vừa mới ị đùn xong.”
“Ừm, ok!” Diệp Mặc gật đầu.
Diệp Mặc rất thành thạo, bắt đầu tắm rửa cho bọn nhỏ, sau đó lại Mát-xa cho bé gái.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, kỹ năng Mát-xa đã thăng cấp.]
Âm thanh của hệ thống vang lên.
“Cuối cùng cũng thăng cấp.”
Diệp Mặc lẩm bẩm.
Kỹ năng này, là kỹ năng đầu tiên mà Diệp Mặc nhận được, nhưng lại là kỹ thứ ba thăng cấp.
“Thử xem có gì khác biệt không.”
Diệp Mặc lại lấy tinh dầu ra, bắt đầu Mát-xa cho bé trai.
Xoa xoa bóp bóp một lát, Diệp Mặc cảm thấy hình như lòng bàn tay còn đang nóng lên, nhìn bé trai thì đang vui sướng kêu to y a y a, có vẻ như thoải mái hơn trước kia rất nhiều.
[Đinh! Tay nghề của ký chủ được đứa bé tán thành, hệ thống phát động nhiệm vụ, mát-xa cho bọn nhỏ nửa tiếng, có thể nhận được một phần thưởng ngẫu nhiên.]
Bỗng nhiên, âm thanh của hệ thống lại vang lên.
“Nửa giờ à? Cũng không nhiều lắm, mỗi đứa 15 phút là được.”
Diệp Mặc nghĩ ngợi, rồi tiếp tục mát-xa cho bé trai thêm 15 phút nữa, sau đó lại mát-xa cho bé gái thêm 15 phút.
Như vậy thì rất công bằng.
Tô Ngọc Tình ngồi bên cạnh thấy thế thì rất kinh ngạc.
Hôm nay, phản ứng của hai đứa bé rất mãnh liệt, tuy rằng trước kia bọn nhỏ cũng lộ ra dáng vẻ rất hưởng thụ, nhưng lại không có mãnh liệt như hôm nay.
Chẳng lẽ tay nghề của Diệp Mặc lại tăng lên rồi à?
Nhưng mà trước kia anh ấy cũng rất lợi hại rồi mà!
Tô Ngọc Tình nhớ đến cảnh Diệp Mặc mát-xa bụng cho mình, thì khuôn mặt lại ửng đỏ.
Cảm giác khi đó, đúng thật là rất dễ chịu!
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống đang lựa chọn phần thưởng…]
[Chúc mừng ký chủ, nhận được quyền sở hữu công ty TNHH truyền thông Thời Đại.]
Âm thanh của hệ thống lại vang lên.
“Công ty truyền thông Thời Đại?”
Diệp Mặc hơi giật mình, hình như hắn đã nghe qua cái tên này, là một công ty giải trí rất lớn thì phải.
“Cũng không tệ lắm.”
Diệp Mặc đè xuống suy nghĩ, rồi lau sạch cơ thể cho hai đứa nhỏ, sau đó mặc quần áo vào cho chúng.
Có lẽ vì Diệp Mặc mát-xa quá thoải mái, nên chỉ mới dỗ một lát thì hai đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi.
“Em cũng đi ngủ đi.”
Diệp Mặc nằm xuống ghế sô pha.
Những ngày gần đây, Diệp Mặc đều ngủ trên ghế sô pha, nên đã quen rồi.
“Vâng.” Tô Ngọc Tình hôn mỗi đứa bé một cái, rồi đi vào phòng ngủ.
Một lát sau, có tiếng nước ào ào truyền ra.
Lại một lát sau, cửa phòng ngủ mở ra, có tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến.
Tô Ngọc Tình đi đến gần sô pha.
Nàng vừa tắm xong, đã thay một bộ quần áo ngủ bằng lụa mỏng manh.
Bộ quần áo này không che được những đường công ngạo nghễ và uyển chuyển của nàng, dưới ánh đèn lờ mờ càng như ẩn như hiện, cực kỳ khiêu gợi.
Nàng đứng ở đó, khuôn mặt hiện vài phần thẹn thùng, đôi mắt xinh đẹp sáng lóng lánh như muốn câu hồn người khác vậy.