Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 111 - Chương 111: Hôm Nay Đừng Ngủ Ở Phòng Khách Nữa

Chương 111: Hôm nay đừng ngủ ở phòng khách nữa Chương 111: Hôm nay đừng ngủ ở phòng khách nữa

“Sao thế?” Diệp Mặc giật mình ngồi dậy, rồi ngây người nhìn Tô Ngọc Tình.

Giờ phút này, Tô Ngọc Tình không giống với ngày thường, Diệp Mặc chưa bao giờ nhìn thấy loại phong tình mê người này của nàng.

“Tối nay, anh đừng ngủ ở phòng khách nữa.” Nàng mở đôi môi mọng đỏ, nói với giọng ôn nhu.

Khi nói chuyện, có vẻ như nàng rất khẩn trương, hai cánh tay ngọc nhẹ nhàng xoắn vào nhau ở sau lưng.

“Vậy thì ngủ ở đâu?” Diệp Mặc hơi sững sờ, chưa kịp phản ứng.

“Anh nói xem.” Tô Ngọc Tình phốc một cái cười lên, gương mặt xinh đẹp kiều diễm như hoa.

“Phòng ngủ?” Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng ngủ của nàng.

“Ừm.” Nàng vênh mặt lên, rồi gật đầu rất nghiêm túc.

“Đi thôi, ngủ nhiều ở sô pha cũng không tốt.”

Nàng hé miệng cười, vươn tay về phía Diệp Mặc.

Sau đó, nàng quay người, lôi kéo Diệp Mặc đi về phía phòng ngủ.

Dưới ánh đèn lờ mờ, bóng lưng thướt tha trơn bóng của nàng như ẩn như hiện, còn cả hai nơi đẫy đã đang nổi lên những gợn sóng nhỏ kia nữa, quả thật là quá mê người.

Cạnh----

Sau đó, cửa phòng ngủ đóng lại, tất cả chỉ còn lại bóng tối.

(Đoạn này giảm bớt 10.000 chữ…)

…….

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Mặc vẫn dậy từ rất sớm, đi vào nhà bếp, bắt đầu làm bữa sáng.

“Sao anh dậy sớm vậy?”

Một lát sau, Tô Ngọc Tình đi ra, nàng còn ngáp liên tục, dường như còn chưa ngủ đủ giấc.

“Không ngủ được.” Diệp Mặc cười nói.

Từ khi có kỹ năng Dưỡng Khí, mỗi ngày Diệp Mặc chỉ cần ngủ vài tiếng là tinh thần đã rất tốt.

“Em còn chưa ngủ đủ thì quay về ngủ thêm một lát đi, dù sao hôm nay em cũng được nghỉ mà.” Diệp Mặc cười với nàng, rồi nói với giọng rất ôn nhu.

“Ừm, em lại đi ngủ thêm một lát đây, đêm qua quá mệt.”

Nàng ngáp một cái, rồi quay người đi về phòng ngủ.

Diệp Mặc làm món phụ cho hai đứa bé, rồi lại pha sữa bột, sau đó cho hai đứa bé ăn no trước.

Chờ Tô Ngọc Tình tỉnh dậy, thì hai người mới ăn bữa sáng.

“Chúng mình đi mua thức ăn đi.”

Chờ khi dì Vân đến, thì Tô Ngọc Tình đề nghị.

“Có tiện không?” Diệp Mặc hơi giật mình.

“Không sao đâu, ở chợ rất nhiều người, em đội mũ, nên chắc sẽ không ai nhận ra đâu.” Tô Ngọc Tình cười nói.

“Vậy thì đi thôi.”

Một lát sau, nàng thay một bộ quần áo khác, bên trong là một chiếc váy màu đen, bên ngoài thì là một chiếc áo khoác.

Bên dưới nàng đi một đôi tất chân màu đen mỏng manh, khiến cho đôi chân của nàng đã dài còn trở nên dài hơn.

Nàng giẫm lên một đôi giày cao gót, dáng người của nàng càng lộ ra vẻ uyển chuyển.

“Có đẹp không?”

Tô Ngọc Tình thấy Diệp Mặc vẫn nhìn mình chăm chú thì cười hỏi.

“Đẹp, tất nhiên là đẹp rồi.” Diệp Mặc gật đầu rất dứt khoát.

Dáng người ma quỷ, gương mặt thì như tiên nữ, tất nhiên là cực kỳ đẹp rồi.

“Đi thôi.”

Tô Ngọc Tình đội mũ lên, đeo khẩu trang rồi đi ra ngoài.

Chợ bán thức ăn, rất đông người và náo nhiệt.

Tuy rằng hai người rước lấy không ít ánh mắt, nhưng cũng không ai nhìn kỹ.

“A, Tiểu Diệp đến rồi à.”

Một bác gái thấy Diệp Mặc thì hô lên.

Diệp Mặc thường xuyên đến chợ bán thức ăn này, cho nên người ở đây đều nhận ra Diệp Mặc.

“Dì Vương!” Diệp Mặc cười nói.

“A, Hôm nay còn dẫn vợ theo à.” Bác gái cười nói.

Trước kia dì Vương cũng đã từng nói chuyện với Diệp Mặc, cũng biết Diệp Mặc đã có con rồi, vậy thì hôm nay khẳng định là vợ của Diệp Mặc rồi.

Tuy rằng cô gái này đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt lắm, nhưng chỉ từ dáng người và phong thái này, đã biết là rất xinh đẹp rồi.

“Em gái, bị cảm à?”

Dì Vương ân cần hỏi: “Thời tiết mới chuyển lạnh, phải chú ý giữ ấm cơ thể.”

“Ừm, đúng là nàng hơi bị cảm.” Diệp Mặc cười nói.

Tiếp đó, Diệp Mặc mua một ít rau xanh chỗ dì Vương, rồi hai người tiếp tục đi dạo.

“Có hàu tươi này, hay là mua một ít nhé.”

Bỗng nhiên, Tô Ngọc Tình dừng lại, rồi chỉ về một quầy hàng ở cách đó không xa.

Diệp Mặc hơi sửng sốt một chút.

Sau đó kiên quyết lắc đầu: “Không cần, anh không cần loại vật này!”

(Hàu biển cũng có tác dụng bổ thận)

“Em nghe nói, thứ này rất tốt, rất bổ, thức sự không cần à?” Tô Ngọc Tình nhỏ giọng nói, giọng điệu còn có vẻ rất nghiêm túc.

“Thật sự không cần mà.” Diệp Mặc lắc đầu.

Làm sao mình lại có thể cần thứ này được chứ.

“Được rồi, sau này mua cũng được.” Diệp Mặc cười nói.

Sau khi đi dạo một vòng, trong tay hai người đã xách không ít thức ăn, bắt đầu đi về nhà.

Làm xong cơm, ăn xong, cũng đã hơn một giờ.

Hai người cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh, rồi dọn dẹp nhà cửa một chút, thế mà đã đến chạng vạng tối.

Một ngày, rất nhanh đã trôi qua.

Ngày hôm sau, Tô Ngọc Tình lại phải đi làm, Diệp Mặc cho hai đứa bé ăn no, rồi nhờ dì Vân chăm sóc hộ một chút.

Hôm nay, Diệp Mặc muốn đi đến công ty TNHH truyền thông Thời Đại thăm quan.

Bình Luận (0)
Comment