Hít!
Rất lâu sau, Lưu Hồng Nghiệp rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, rồi hít một hơi khí lạnh.
Trong đôi mắt trừng to của ông ta tràn đầy hoảng sợ.
Một cái điện tử Đông Đằng cũng đã đủ ông ta kinh ngạc rồi, lại còn thêm một công ty lợi hại hơn là Sinh vật Thần Châu nữa, bất cứ một nhà nào trong hai công ty này cũng đều được vạn chúng chu mục, vô cùng phong quang.
Nhất là Sinh vật Thần Châu thì lại càng không tầm thường. . .
Sở hữu một công ty đã là vô cùng ghê gớm rồi, cũng đã khiến cho rất nhiều người đỏ mắt rồi, không ngờ cả hai công ty đều là của tên nhãi kia.
Chẳng trách!
Chẳng trách tên nhãi kia lại cuồng ngạo như vậy, chẳng trách tên nhãi kia lại không đặt ông ta vào mắt.
Nếu như ông ta còn trẻ mà đã sỡ hữu số tài sản như vậy, thì sợ rằng ông ta còn cuồng hơn, còn ngạo hơn, chẳng thèm để mắt đến thứ gì.
“Tên nhãi này . . .!” Ông ta thì thào một tiếng, rồi lại cười khổ.
Ông ta nhớ lại, khi mình còn tầm tuổi đấy thì vẫn đang dốc sức từ tầng chót, còn tên nhãi này thì đã có thành tựu như vậy.
Đường nhiên, tên nhãi này có thành tựu như vậy thì chắc chắn không thể rời bỏ gia tộc ở sau lưng, nhưng khi ông ta làm giàu cũng phải dựa vào cha vợ và vợ mà, còn không sánh bằng tên nhãi này luôn!
“Ánh mắt này. . .thật là lợi hại!” Ông ta lại thở dài.
Trước kia, bất kế là điện tử Đông Đằng hay là Sinh vật Thần Châu đều không hề có danh tiếng gì đáng nói, nhất là Sinh vật Thần Châu thì còn gần như phá sản, nhưng bây giờ, lại trở nên huy hoàng như vậy, chứng tỏ ánh mắt của tên nhãi này rất độc, rất chuẩn xác.
Còn cả hôm nay nữa, tên nhãi này giám định tranh cũng rất lợi hại.
Lưu Gia Thành ở bên cạnh cũng từ từ tỉnh táo lại, trên mặt vẫn còn có một vệt hoảng sợ.
Rất nhanh, lại biến thành xấu hổ.
Bản lãnh của người ta hoàn toàn chính xác là vượt xa anh ta, thậm chí còn vượt xa cả cha anh ta nữa.
Lưu Hồng Nghiệp hơi trầm ngâm, rồi gửi một tin nhắn bằng giọng nói, giọng điệu hết sức khách khí.
“Sếp Lôi, hôm nào rảnh thì mời cậu ta đi ăn bữa cơm nhé!”
Một người trẻ tuổi lợi hại như vậy, dĩ nhiên ông ta muốn kết giao bạn bè rồi.
Bất kể là điện tử Đông Đằng hay là Sinh vật Thần Châu, thì đều là những ngành nghề đang phát triển mạnh mẽ bây giờ, có tiền đồ hơn làm châu báu và bất động sản như ông ta nhiều.
Lưu Gia Thành nghe thấy thế thì hơi nhíu mày, sắc mặt hiện lên vẻ không quá vui, nhưng cũng không dám nói gì.
Vị Triệu tiểu thư kia ở sau lưng hai người nghe thấy thế thì lòng tràn đầy rung động.
“Anh chàng đẹp trai kia ghê gớm như vậy sao?”
Nàng còn tưởng rằng chỉ có chút địa vị mà thôi, nhưng mà không ngờ lại kinh khủng như vậy.
Một lúc lâu sau, nàng mới hơi tỉnh táo lại, đi dạo thêm một lúc rồi mới rời đi.
Lên xe, nàng nhìn về phía tài xề, hé miệng cười nói: “Đoán xem hôm nay tôi gặp ai nào!”
Tài xế quay người, kinh ngạc nói: “Ai vậy?”
Triệu tiểu thư nói với ý vị sâu xa: “Chính là. . .anh chàng đẹp trai có cái mũi rất thính mà tôi nói lần trước đấy!”
Đôi môi đỏ căng mọng của nàng hơi mím lại, đôi con ngươi mê hoặc kia hơi híp lại, rồi phun ra những tia sáng rực rỡ, khiến cho nàng càng mị hoặc và xinh đẹp hơn.
“Ai cơ? A! Là người đó hả! Chính là anh chàng đẹp trai ở sân bay đó hả, tại sao lại gặp mặt rồi?” Tài xế kinh ngạc nói: “Sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Không đâu!” Triệu tiểu thư lại cười nói: “Người ta thế nhưng là một kẻ cực kỳ giàu có!”
“Kẻ có tiền à! Có bao nhiêu tiền chứ!” Tài xế cười khinh thường.
Hoa quốc không thiếu kẻ có tiền, nhưng mà người này chỉ là một người trẻ hơn 20 tuổi mà thôi.
Triệu tiểu thư lắc đầu, cười nói: “Cụ thể bao nhiêu thì không biết, nhưng ít nhất cũng phải có 20 tỷ đô la, sau này. . . sẽ còn có nhiều hơn.”
Tài xế nghe thấy thế thì há hốc miệng, rồi ngẩn ra.
Chốc lát sau, cô lắp bắp nói: “Quá. . . quá. . . quá nhiều tiền rồi!”
Triệu tiểu thư cười thản nhiên, nói: “Đúng là rất nhiều tiền, hơn nữa, còn cực kỳ đẹp trai nha!”
Gương mặt kia, hoàn toàn chính xác làm cho người ta khó quên!
Tài xế nhíu mày, cười ranh mãnh nói: “Sao thế, cô có ý tưởng gì à?”
“Người ta có con rồi, tôi có thể có ý gì chứ!” Triệu tiểu thư nhất thời bật cười, “Được rồi, đi thôi! Tôi đã thăm dò bố cục bên trong rồi, lần này cũng dùng kỹ thuật của Hoa Thiên An Phòng, nên phá giải sẽ không khó! À đúng rồi, anh chàng đẹp trai kia còn là ông chủ của Hoa Thiên An Phòng nữa nha!”
Hai cô gái vừa nói chuyện vừa lái xe rời khỏi trang viên.
Diệp Mặc về đến nhà thì đã là mười giờ kém.
Hắn live stream đến một giờ sáng thì mới kết thúc.
Mấy người tiếp theo, Diệp Mặc không cần đến Sinh vật Thần Châu nữa nên hơi nhàn, liền ở nhà bầu bạn với Ngọc Tình và các con, khi rảnh giang thì lại làm thiết kế, thủ công và tập luyện các kỹ năng.
Hắn còn rút ít thời gian rảnh rỗi để cải tạo lại mấy căn phòng kia, hoàn toàn biến thành mấy phòng quần áo hào hoa trang nhã, đầy đủ để hai người Ngọc Tình trưng bày các loại quần áo, túi xách, và các loại đồ trang sức.