Cứ cách hai ba hôm thì Diệp Mặc lại đến nhà hàng Nhã Yến một chuyến.
Còn Hàn Phó Lĩnh thì đã không có tin tức từ ngày hôm đó, dù thấy cổ phiếu của Thiên Lĩnh bị giảm một nửa mà vẫn không gọi điện thoại đến, hắn cũng không thèm để ý.
Chắc hẳn Hàn Phó Lĩnh đang sứt đầu mẻ trán để ứng phó với viện giám sát cổ phiếu và dư luận mãnh liệt rồi!
Còn về phần nhà họ Ninh, thì Diệp Mặc cũng đã liên lạc với mẹ Ninh cho nên cũng biết chút tình huống, tập đoàn Vạn Hưng đã hạ sàn, khoảng cách phá sản đã không xa.
Đối với chuyện này, Diệp Mặc cũng thấy khá hài lòng.
Chớp mắt, đã bảy tám ngày trôi qua, thời gian tiến vào trung tuần tháng tám.
Hôm nay, Diệp Mặc vẫn tỉnh dậy sớm như mọi khi.
Diệp Mặc hơi động, người ngọc bên cạnh đã nhận ra, nàng mở đôi mắt đẹp, mơ hồ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Vẫn sớm! Em ngủ thêm một lát đi!”
Diệp Mặc lại nằm xuống, hắn đánh giá gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ gần trong gang tấc này, rồi lại vươn tay vuốt ve gò má của nàng.
“Ưm!”
Nàng ưm một tiếng, rồi lại dịch người, tiến sát lại gần, đem gương mặt của mình áp vào bờ vai rộng lớn của Diệp Mặc, rồi lại nhắm mắt lại.
“Anh ngủ với em thêm một lát!” Nàng nũng nịu nói xong, thì vươn đôi tay ngọc ra ôm lấy hắn.
Một lát sau, gương mặt xinh đẹp của nàng lại hơi hơi đỏ lên.
Đôi mắt đẹp tươi sáng mở ra, nào còn chút buồn ngủ nào, có chỉ là vẻ thẹn thùng ngập nước.
Nàng cũng không đẩy Diệp Mặc ra, mà chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Cắn đôi môi đỏ nở nang, nàng cảm thấy hơi không nỡ.
Trưa nay nàng sẽ phải bay đi nơi khác, lại phải mười ngày nửa tháng nữa mới được gặp Diệp Mặc.
Nàng chống cùi chỏ xuống để nâng người lên, trên gương mặt xinh đẹp của nàng nổi lên một vệt đỏ ửng nhàn nhạt, đến cả đôi mắt đẹp cũng nổi lên một vệt gợn sóng, hiện ra vài phần vũ mị câu hồn.
“Anh đi xem một chút đi, xem các con đã tỉnh chưa!” Nàng cắn môi đỏ nhìn về phía bên kia, trong lòng có vẻ hơi thấp thỏm và khẩn trương.
Diệp Mặc nói: “Vẫn sớm lắm, chắc là phải một hai tiếng nữa mới dậy!”
“Vậy. . .vậy . . .được rồi!” Nàng chần chờ một chút rồi hé miệng cười, đôi mắt đẹp kia lại tràn đầy dịu dàng và động tình.
……
Bảy giờ hơn, Dương Mạn Ny tỉnh dậy.
Nàng mở mắt nhìn đồng hồ, rồi lại trở mình, kéo chiếc chăn mỏng bị mình đạp xuống lên, phủ lên bụng.
Thời tiết mùa hè mà bị gió điều hòa thổi vẫn sẽ dễ bị cảm lạnh.
“Khát quá!”
Nàng chợp mắt một lúc, thì cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, liền lật chăn ngồi dậy.
Cộc cộc!
Nàng bước đi ra khỏi phòng.
Khi ra đến phòng khách, nàng nhìn về phía nhà bếp rồi lại ngơ ngác một chút.
“Hử? Hôm nay anh ta vẫn chưa dậy à?”
Ngày thường thì giờ này Diệp Mặc đã đi ra ngoài lắc lư một vòng rồi trở về mới phải, sau đó lại ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu, nàng nhìn ra cửa thì thấy giày của Diệp Mặc vẫn còn, nên chắc vẫn chưa ra ngoài.
“Xem ra là còn chưa dậy!”
Nàng liếc mắt nhìn lên gác rồi lại cười, đây là chìm trong ôn nhu hương, khôngd đứng dậy nổi!
Nàng đi vào bếp lấy chai nước lạnh trong tủ.
Ừng ực!
Uống mãi ngụm nước, nàng mới cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Nàng vừa cầm chai nước vừa đi về phòng.
Khi đi ngang qua cầu thang, nàng bỗng nhiên dừng bước chân lại, hình như có tiếng gì đó truyền từ trên gác xuống, hơi mơ hồ nên cũng không nghe rõ là âm thanh gì.
Nàng hơi ngơ ngác một chút, rồi chợt đỏ mặt tim run.
Âm thanh này, rất giống. . .
Nàng bật cười một tiếng, cũng không cảm thấy kỳ lạ, hôm nay vợ chồng trẻ sắp xa nhau, nên khó tránh khỏi như keo như sơn, nàng liền giơ chân mước trở về phòng ngủ thêm một lúc, trưa nay mới bay, giờ vẫn còn sớm mà!
Nhưng một giây sau, thân hình của nàng hơi dừng lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại bước lên trên vài bước.
Thình thịch!
Trái tim của nàng lập tức gia tốc.
Càng lên cao, thì trái tim của nàng lại đập càng nhanh hơn, động tác của nàng cũng càng nhẹ nhàng hơn, sợ mình phát ra tiếng động thì sẽ bị phát hiện.
Gương mặt xinh đẹp và thành thục của nàng cũng càng đỏ hồng hơn mấy phần, trong đôi mắt vũ mị kia tràn đầy vẻ xấu hổ thấm người.
Vẫn nghe không rõ lắm, có điều, nàng lại cảm thấy càng ngày càng khẩn trương, toàn thân đều có một loại cảm giác như điện giật.
Bỗng nhiên, nàng hơi tỉnh táo một chút, rồi gõ mình một cái.
“Ai nha! Mình đang làm gì đây!”
Do dự một chút, rồi nàng lại rón rén đi xuống, rồi lại chạy nhanh như bay về phòng của mình, đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa một lúc, trái tim của nàng vẫn đang nhảy loạn.
Nàng đưa tay đặt lên lồng ngực của mình, nghe tiếng tim đập thì gương mặt xinh đẹp lại đỏ lên.
Rất lâu sau, nàng lầm bầm một tiếng: “Có thể. . . là do mình hiểu lầm thôi!” Sau đó lại vỗ vỗ đầu mình, quay lại giường để nằm.
Nàng nhắt mắt lại định ngủ thêm một lúc, nhưng đầu óc lại loạn như tơ vò, làm thế nào cũng không thể ngủ nổi, đành phải lao vào tắm rửa, sấy tóc, nằm xuống một lúc, cũng không biết bao lâu thì mới ngủ thiếp đi.