“Cứ quyết định như vậy đi! Nào, uống thôi!”
Tôn Đông Hải cười ha ha một tiếng, lại nâng chén lên cụng một cái, rồi hơi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Anh ta đứng lên, cười nói: “Văn Kiệt, cậu cứ uống đi nhé, anh đi tiếp mấy vị khách khác!”
“Được được! Anh cứ đi đi!”
Tống Văn Kiệt cười nói xong thì ngả người về sau, đưa tay ôm hai cô gái ở hai bên trái phải, rồi bắt đầu vui đùa ầm ĩ.
Tôn Đông Hải mỉm cười, cầm chén rượu định đi ra ngoài, đúng lúc này, điện thoại di động trên người anh ta vang lên, anh ta cầm lên xem, ra là người của công ty cha anh ta gọi đến, liền nghe máy.
Tôn Đông Hải ra hiệu cho Tống Văn Kiệt tắt nhạc đi, rồi cười nói: “Chú, có chuyện gì thế?”
Một giây sau, sắc mặt của anh ta đã cứng đờ, như nghe được một chuyện gì đó cực kỳ khó tin vậy, hai mắt cũng dần dần mở to, tràn đầy ngốc trệ và hoảng hốt.
Khuôn mặt kia đã là một mảnh tái nhợt, không còn chút máu nào.
Anh ta mấp máy môi, không ngừng thì thào như đang nói mớ.
“Sao. . .sao có thể như vậy?”
Tống Văn Kiệt ở một bên nhìn thấy cảnh này thì chậm rãi đứng dậy.
“Anh Tôn, anh . . . sao thế?”
“Cha. . .cha tôi. . .ông ấy. . .” Tôn Đông Hải đứng ngốc tại chỗ rất lâu, cả người giống như bị mất hồn, một lâu sau anh ta mới quay người, vất vả lắm mới phát ra được vài âm thanh run rây: “Xong rồi. . .”
Tôn Đông Hải nói xong thì cơ thể run lên, lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Gương mặt anh ta đã trắng bệch hơn.
Tống Văn Kiệt giật mình, thất thanh kêu lên: “Bác trai xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Không . . . không phải!” Tôn Đông Hải lắc đầu, cười gượng nói: “Cha tôi. . . ông ấy. . . bị . . . bị bắt rồi! Mấy câu lạc bộ của ông ấy đều bị khám xét rồi!”
Anh chán nản ngồi xuống, mặt vẫn hoảng hốt và ngốc trệ như cũ.
Anh ta làm sao cũng không tin nổi chuyện này, rõ ràng vẫn đang yên đang lành, không có chút tiếng gió nào, tại sao bỗng nhiên lại như vậy rồi?
Cha có quan hệ rất rộng cơ mà!
Làm sao có thể xảy ra chuyện chứ!
“Cái. . .cái gì?” Tống Văn Kiệt lại kêu lên thất thanh, anh ta cũng vô cùng kinh hãi.
Một nhân vật lợi hại như bác Tôn, tại sao lại bỗng nhiên bị bắt?
Sau đó, Tống Văn Kiệt nghĩ đến gì đó, thân thể liền run lên, sắc mặt cũng trắng bệch, lòng tràn đầy sợ hãi và sợ hãi.
Bác Tôn xảy ra chuyện, vậy chẳng phải anh Tôn cũng nguy hiểm rồi sao?
Vậy thì chắc chắn mình cũng sẽ bị liên lụy, mình có cổ phần trong rất nhiều sản nghiệp của anh Tôn, chắc chắn không thoát khỏi quan hệ.
Tống Văn Kiệt càng nghĩ càng sợ hãi, hai tay không chịu được mà run lên, chén rượu trong tay cũng không cầm nổi.
Ầm!
Rốt cuộc chén rượu trong tay cũng rơi mạnh xuống đất, rồi vỡ vụn.
Toàn thân Tống Văn Kiệt cũng run lên theo, sắc mặt thì như tro tàn.
“Sao. . . sao có thể như vậy?” Giọng nói của Tống Văn Kiệt cũng đang run rẩy, hai tay lại càng run kinh hơn.
“Ai biết được!” Tôn Đông Hải cười gượng.
Anh ta cũng không hiểu nổi, sao đang yên đang lành lại xảy ra chuyện!
Chẳng lẽ cha mình trêu chọc phải nhân vật ghê gớm nào?
Tống Văn Kiệt khàn giọng nói: “Vậy. . . vậy chúng ta không sao chứ? Anh Tôn!”
“Sẽ không có chuyện gì đâu!” Tôn Đông Hải sửng sốt một chút rồi lẩm bẩm, giọng nói cũng hơi lo lắng bất an: “Để anh. . . anh hỏi vài người xem, đến cùng là có chuyện gì xảy ra!”
Tôn Đông Hải nói xong thì cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc.
Đối phương vừa nghe máy, Tôn Đông Hải đã lộ ra vẻ cung kính, nói: “Alo! Chú Cao, chuyện của cha cháu. . . rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao bỗng nhiên lại như vậy?”
Đầu dây bên kia chính là một người bạn của cha anh ta, cũng là một nhân vật hết sức lợi hại.
“Cha cậu? Ôi ôi! Không có quan hệ gì với tôi cả! Cha con hai người các cậu và tôi không có quan hệ gì cả, chính các người trêu chọc người nào mà còn không biết sao? Chính mình không có mắt, muốn đi tìm chết thì trách được ai!”
“Cậu không xem tin tức à? Mấy chuyện xấu xa của cha con nhà cậu đã lên thời sự rồi đấy, lên cả đài truyền hình thành phố luôn rồi kìa, còn cả Weibo nữa.”
“Sau này cũng đừng gọi điện cho tôi, cũng đừng nói là quen tôi! Thế nhé!”
Đối phương nói một tràng xong liền cúp máy luôn.
Tôn Đông Hải nghe xong thì lại ngây dại.
Họa lớn bằng trời?
Còn lên cả thời sự?
Đến cùng cha mình đã chọc phải nhân vật đáng sợ đến mức nào chứ!
Vừa mới lộ ra, lập tức bị bắt luôn, rõ ràng là đã có mưu đồ từ trước, loại năng lượng bực này, quả thật là quá khủng bố!
Thế nhưng mà, cha anh ta từng với nói với anh ta rằng đã trêu chọc nhân vật nào lợi hại như vậy, sáng nay ăn sáng vẫn còn rất bình thường, với lại, chú Cao vừa nói là chuyện của hai cha con, chẳng lẽ chuyện của anh ta cũng lộ rồi?
Tôn Đông Hải nghĩ đến đây thì lại run lên, không rét mà run.
“Tại sao lại có thể như vậy? Rốt cuộc là ai?”
Anh ta không ngừng lẩm bẩm, gương mặt cũng đã biến thành một mảnh trắng bệch.
Tống Văn Kiệt ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt càng khó coi hơn.
Nhìn dáng vẻ này của anh Tôn, thì e rằng đã xảy ra chuyện rồi, đến cùng thì hai cha con nhà họ Tôn đã chọc phải họa gì?