Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1057 - Chương 1057: Đây Chính Là Một Nhân Vật Thông Thiên!

Chương 1057: Đây chính là một nhân vật thông thiên! Chương 1057: Đây chính là một nhân vật thông thiên!

Tống Văn Kiệt nghĩ đi nghĩ lại, cơ thể của anh ta bỗng nhiên run lên như bị sét đánh.

Anh ta nghĩ đến thứ gì đó.

“Không. . . không thể nào là tên đó!” Ngay sau đó, anh ta ra sức lắc đầu.

Làm sao có thể là tên đó được!

Chỉ bằng tên đó, thì nào có bản lãnh và năng lượng như vyaaj chứ, hôm qua chẳng phải còn ngoan ngoãn trả tiền sao, tên đó chỉ là một phú nhị đại bình thường mà thôi!

“Là ai?” Tôn Đông Hải khẽ giật mình.

Tống Văn Kiệt cười nói: “Anh Tôn, không thể nào là tên đó! Tên đó không có bản sự này!”

Tôn Đông Hải kinh ngạc nói: “Ý cậu là tên họ Diệp kia?”

Tiếp đó, anh ta lại cười.

Làm sao có thể là tên này chứ, Văn Kiệt đã nói rồi, tên đó cũng không có bản lãnh gì, chỉ là trong nhà có chút tiền mà thôi, cùng lắm thì cũng chơi gái, đua xe, rượu chè như mấy người bọn họ mà thôi.

“Đúng vậy!” Tống Văn Kiệt mỉm cười, nói: “Anh Tôn, em chỉ nghĩ nhiều mà thôi, mặc dù tên đó cực kỳ nhiều tiền, nhưng mà cũng không có bản lãnh gì!”

Tôn Đông Hải nhất thời gật đầu.

Tất nhiên anh ta không tin một người trẻ hơn 20 tuổi mà có thể có năng lượng kinh khủng như vậy.

Sau đó, anh ta ý thức được cái gì, nên hỏi đầy nghi ngờ: “Chờ đã, cậu vừa nói gì cơ? Cực kỳ nhiều tiền? Không phải cậu nói là nhà tên đó chỉ có ít tiền thôi sao?”

“Ừ. . . nhà tên đó. . .” Tống Văn Kiệt lập tức quanh co lòng vòng.

Anh ta sợ bị đám anh Tôn chê cười, cho nên vẫn không dám nói tình hình thực tế cho bọn họ biết.

“Là. . .là . . . cực kỳ nhiều tiền!” Tống Văn Kiệt nói mơ mơ hồ hò, ánh mắt đã bắt đầu lấp lóe.

“Cực kỳ nhiều tiền?” Sắc mặt Tôn Đông Hải nhận xuống, anh ta đã nhận ra có gì kỳ lạ rồi.

“Vô cùng. . . vô cùng nhiều tiền! Có thể. . . là mấy chục tỷ đi!” Tống Văn Kiệt bị Tôn Đông Hải nhìn đến phát sợ, liền hoảng hốt quanh co tiếp.

“Cái gì?” Tôn Đông Hải nghe xong thì khẽ giật mình, hoàn toàn không dám tin vào tai của mình.

Mấy chục tỷ?

Đó phải là gia tộc hiển hách thế nào chứ!

Người có thân phận như vậy, căn bản không phải người anh ta có thể trêu chọc!

Tống Văn Kiệt lại nói quanh co: “Anh Tôn, tên đó. . . tên đó cũng chỉ có tiền mà thôi!”

“DCM mày!” Tôn Đông Hải nghe thế thì giận tím mắt, hai mắt trợn trừng trừng, thần sắc tràn đầy dữ tợn và đáng sợ.

Thằng ngu xuẩn này.

Chỉ sợ thằng ngu này không biết gia tộc có mấy chục tỷ có ý nghĩa như nào, loại nhân vật cấp bậc đó không chỉ có tiền, mà các mối quan hệ và giao thiệp của bọn họ cũng cực kỳ kinh khủng.

“DCM. . .sao mày không nói sớm!” Tôn Đông Hải đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi mắng, khuôn mặt càng dữ tợn hơn.

Tống Văn Kiệt bị dọa đến mức run rẩy, sợ hãi lùi lại vài bước.

“Anh Tôn, không . . . không thể nào là tên đó được!” Anh ta ngập ngừng vài câu, toàn thân đã run rẩy lẩy bẩy.

“Trừ tên đó ra thì còn có thể là ai!” Tôn Đông Hải giận dữ mắng to: “DCM mày, mày muốn hại chết tao à!”

Tôn Đông Hải thở hổn hển, lửa giận trong lòng đã dâng trào, càng ngày càng mãnh miệt, cho đi khi không nhịn được nữa, anh ta liền cầm chai rượu trên bàn lên, rồi đập mạnh qua.

Rầm!

Chai rượu vỡ toang.

Cùng với một tiếng kêu thảm, Tống Văn Kiệt đã ngã ra đất, rồi la hét trong đau đớn.

Tôn Đông Hải ném nốt nửa chai rượu trong tay đi, hung hăng trừng mắt qua, rồi lại mắng: “Cm cái thằng phế vật ngu xuẩn này!”

Thằng ngu họ Tống này hoàn toàn là một tên phế vật, chẳng được tích sự gì, nếu không phải chị gái của tên này có thể bám vào ông chủ Chu kia, thì ai sẽ thèm để ý đến tên này.

Tôn Đông Hải thở dốc một trận xong mới ngồi xuống, cầm điện thoại di động lên để mở Weibo ra xem.

Haiz!

Anh ta xem một lát thì lại nở nụ cười gượng, trong lòng đã rất thê lương.

Tất cả đều xong rồi!

Bây giờ chạy cũng đã muộn, chạy cũng không thoát!

Lúc này mới bao lâu chứ!

Hôm qua vừa gặp mặt, hôm nay đối phương đã bố trí xong tất cả, loại thủ đoạn này, quả thật là quá đáng sợ!

Xem ra ấn tượng đầu tiên của anh ta ngày hôm qua là đúng, ánh mắt và giọng nói của tên kia đều không phải là người bình thường, chỉ là anh ta không ngờ rằng, tên này lại đáng sợ đến trình độ này!

Tôn Đông Hải lại cười khổ một tiếng, rồi móc điếu thuốc ra hút, rít mạnh một hơi.

Có thể một thời gian rất dài nữa, anh ta sẽ không được hút thuốc như vậy, cho nên nhân lúc còn chưa vào tù, thì phải hút nhiều hơn vài hơi.

“Này! Đừng gào nữa, câm mồm đi!”

Tôn Đông Hải nghe thấy tiếng kêu rên của Tống Văn Kiệt thì lại trường mắt nhìn qua, nhỏ giọng mắng vài câu, sau đó, lại quay sang nói với mấy cô gái đang co ro trong góc: “Mấy người. . . đi ra ngoài đi!”

“Tao nói này, tên đó thật sự là bạn trai cũ của chị gái mày à?”

“Thật á? Chắc là chém gió rồi! Chỉ bằng nhà chúng mày mà có thể dính vào một nhân vật ghê gớm như vậy sao? Mày không soi vào nước tiểu của mình mà xem, nhìn xem dáng vẻ của mày có thể trèo lên được một nhân vật như vậy sao! Người ta. . . chính là một nhân vật thông thiên đấy!”

“Mặc dù chị gái mày khá xinh đẹp, nhưng nếu như muốn ở cùng tên đso, thì vẫn không xứng! Cả nhà chúng mày. . . đúng là thú vị mà. . .”

Tôn Đông Hải vừa hút thuốc vừa lạnh nhạt nhìn Tống Văn Kiệt nằm trên đất, thỉnh thoảng lại cười mỉa mai.

Anh ta hút liền năm sáu điếu thuốc, lúc này mới nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở bên ngoài truyền vào.

Anh ta khẽ giật mình, tiếp đó lại cười bất đắc dĩ, dập tiếp thuốc, rồi đi qua ngoài nhận mệnh.

Bình Luận (0)
Comment