Hơn tám giờ tối.
Một chiếc Bentley Mulsanne màu đỏ đi qua ngã rẽ, đi vào hầm đỗ xe dưới đất.
Đỗ xe xong, một bóng người uyển chuyển bước xuống xe.
Một chiếc váy đầm bằng lụa màu trắng vừa mỏng manh vừa mát mẻ, để lộ ra dáng người uyển chuyển, và đôi chân đẹp thòn dài trắng nón, dưới bàn chân là một đôi giày cao gót trong suốt, bên trên còn có rất nhiều điểm sáng lấp lánh.
Mái tóc dài màu nâu được uốn thành những hình gợn sóng, vừa thời thượng lại xinh đẹp.
Tống Giai cầm theo chiếc túi Hermes bước xuống xe, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Mặc dù không thể nói là tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng rất xinh đẹp, xinh đẹp khiến cho hai mắt người ta tỏa sáng.
Cạnh!
Đóng cửa xe xong, ấn chìa khóa trong tay, lại quay đầu đi vào thang máy.
Tống Giai mở cửa, rồi đi thẳng vào nhà.
“Con về rồi đây!”
Vương Diễm cười tủm tỉm tiến lên đón: “Giai Giai về rồi à!”
Thật ra thì trước kia bà ta không đối xử tốt với đứa con gái này như vậy, mà càng thương con trai hơn, nhưng bây giờ, dựa vào đứa con gái này leo lên Vinh Cường nên cả nhà mới được giàu sang phú quý, cho nên tất nhiên bà ta phải đối xử với con gái tốt hơn một chút.
“Mệt không? Có muốn ăn thêm chút gì không? Mẹ để cha con nấu bát mỳ nhé!”
“Không cần! Con đang giảm cân!” Tống Giai vừa lắc đầu nói vừa thay giày.
Cô ta nhìn tủ giày ở cửa rồi nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Vinh Cường vẫn chưa về hả mẹ?”
“Chưa! Mới có 8 giờ mà, vẫn sớm! Đàn ông mà, đều phải giao tiếp xã giao, huống chi là ông chủ lớn như Vinh Cường chứ!” Vương Diễm cười nói.
“Ồ!” Tống Giai chỉ ồ một tiếng, chứ không nói gì thêm.
Ánh mắt của cô ta rất bình thản, như đã quen với điều này.
Vinh Cường thường xuyên về rất muộn, có những lúc còn qua đêm bên ngoài luôn, trước kia thì cô ta vẫn rất quan tâm, thỉnh thoảng sẽ cãi nhau, nhưng bây giờ thì cô ta cũng nghĩ thoáng, cũng không thèm để ý nữa.
Dù sao mình gả cho anh ta cũng không phải vì con người anh ta, mà chỉ là. . .vì tiền, vì cái nhà này mà thôi!
Tiền, cô ta đã có, cũng sống một cuộc sống giàu sang mà trước kia mình hằng mong ước, cho nên không cần thiết phải quá nghiêm khắc làm gì.
Thật ra thì có những lúc, cô ta vẫn rất hi vọng, anh ta sẽ không trở lại.
Dù sao anh ta cũng đã già, thân thể lại cồng kềnh, sức khỏe tinh thần đều không tốt, có lúc nhìn thấy thân thể già nua đấy là cô ta đã thấy chán ghét rồi, ghét bỏ anh ta vô dụng, cũng không muốn anh ta chạm vào người mình.
Tống Giai đi vào phòng khách, ném túi xách qua một bên, nhìn chung quanh một chút, rồi hỏi: “Văn Kiệt đâu rồi?”
Vương Diễm bất đắc dĩ nói: “Nó. . .vẫn như mọi khi!”
“Lại đi uống rượu cùng với đám bạn bè chẳn ra gì kia?” Đôi mắt đẹp của Tống Giai trừng lên, trách mắng: “Mẹ, sao mẹ không quản nó chứ, nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ học thói hư tật xấu của đám người kia!”
Vương Diễm lập tức cười nói: “Ấy! Giai Giai, không sao đâu, đàn ông mà, cũng phải giao tiếp xã giao chứ, Văn Kiệt kết giao nhiều bạn bè cũng không có chuyện gì, mà Văn Kiệt rất thiện lương, làm sao học thói xấu được!”
Tống Giai nhíu mày, cũng không nhiều lời nữa.
“Con đi tắm trước!”
Tống Giai quay người đi vào phòng mình.
Đóng cửa lại, ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương rồi bỗng nhiên giật mình.
Tay ngọc giơ lên, nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt mình, ánh mắt lóe lên một cái, rồi không ngừng biến ảo, khi thì lại ảm đạm, khi thì lại tự ti mặc cảm, đôi khi lại biến thanh ghen tỵ. . .
Bất kể là Tô Thiên Hậu đại danh đỉnh đỉnh, hay vẫn là thiên kim tiểu thư nhà họ Lạc kia, thì đều xinh đẹp hơn gương mặt này gấp trăm ngàn lần!
Hiện giờ, anh ta sẽ còn nhớ đến mình sao!
Chỉ sợ là quên từ lâu rồi!
Tống Giai cắn bờ môi đỏ mọng, đôi tay ngọc siết chặt, móng tay nhọn đã đâm vào da thịt.
Từ sau khi biết thân phận của Diệp Mặc, thì cô ta đã hối hận, càng nhiều hơn là không cam lòng, cho nên mới gả cho một ông già, vì muốn chứng minh mình không kém Diệp Mặc, cũng có thể sống cuộc sống xa hoa như Diệp Mặc.
Nhưng mà kết quả, chỉ chứng minh được mình đáng cười đến cỡ nào!
Gia thế của Diệp Mặc, của cải của Diệp Mặc, là thứ cả đời này mình đều không thể với tới, có lẽ trong mắt Diệp Mặc, mình mới là một tên hề nhảy nhót!
Tống Giai hít một hơi thật sâu để bình phục lại, rồi từ từ thả lỏng tay ra.
Lấy khuyên tai, đồ trang sức xuống, rồi bắt đầu tẩy trang.
Tống Giai chậm rãi đứng dậy, tay ngọc mò ra sau, cởi váy xuống.
Soạt!
Cô ta vung nhẹ tay, ném chiếc váy qua một bên, rồi cất bước đi vào phòng tắm.
Ào ào ào!
Nước chảy xuống từ vòi.
Cô ngửa mặt lên, mặc cho xuống chảy xuống, trong đầu thì lại xuất hiện một số hình ảnh làm cho tâm hồn cô xao động, toàn thân dần dần nóng lên, có một loại cảm giác như điện giật xuyên qua toàn thân.
Gương mặt đó, không phải là gương mặt xấu xí già nua kia, mà chính là gương mặt đẹp trai đến mức lóa mắt, khiến cho cô ý loạn tình mê.
Cô hơi khép lại đôi mắt mê ly, cầm vòi hoa sen, dần dần đi xuống dưới.
Cảm ơn KP của bác yy71534457 và bác Entropy, khô máu thêm hai ngày nữa, là 5 ngày mỗi ngày 12c !!!