“Tôi lên trước đây!”
Một lát sau, Dương Mạn Ny bơi về bờ, rồi theo bậc thang đi lên.
Nàng đưa tay cởi mũ bơi, mái tóc quăn mềm mại lập tức rơi xuống.
Nàng vuốt vuốt mái tóc rồi quay đầu nhìn, cười một tiếng: “Ngọc Tình, chị đi tắm trước đây!”
Sau đó, nàng bước từ từ vào trong nhà.
Vừa vào nhà, nàng lấy khăn lông ra để lau người, rồi đi lên gác để lấy quần áo của mình xuống.
“Ủa?”
Khi đến ghế sa lon thì nàng nhất thời giật mình, khuôn mặt lại đỏ ửng lên.
Nhất định là Diệp Mặc chạm vào rồi!
May mà Diệp Mặc không mang đi giặt luôn.
“Diệp Mặc này thật là!”
Nàng cắn môi, hừ nhỏ một tiếng, rồi lại cầm chiếc váy đỏ, và hai mảnh vải viền ren kia, sau đó mới quay người đi ra ngoài.
Nàng khẽ nhếch miệng cười một tiếng.
Đối với chuyện này, nàng cũng không cảm thấy gì, dù sao cũng đã quen rồi, trái lại còn không biết vì sao mà lại cảm thấy hơi vui vẻ trong lòng.
Dương Mạn Ny quay lại phòng mình, ném quần áo vào sọt, nhẹ nhàng cởi bộ áo bơi ra, rồi cất bước đi vào phòng tắm.
Lao vào tắm rửa, khi đi ra, nàng mặc một cái váy, rồi trang điểm một chút.
Tối nay, còn phải đến nhà cha mẹ Ngọc Tình ăn cơm.
Nàng vốn cũng không muốn đi lắm, vì cảm thấy không thích hợp, nhưng cha mẹ của Ngọc Tình rất khách khí, nhiệt tình mời nàng qua, cho nên nàng đành phải đồng ý.
Khi nàng ra khỏi phòng, thì hai người kia mới dẫn bọn nhỏ vào nhà, lại là một trận bận rộn, tắm rửa thay quần áo cho bọn nhỏ trước, sau khi xong xuôi thì Ngọc Tình mới đi tắm.
Mãi đến bốn giờ đúng, ba người mới mang hai đứa bé đi đến biệt thự nhà họ Tô để ăn cơm.
Sáu giờ sáng hôm sau, Diệp Mặc đi ra ngoài tản bộ một vòng, luyện tập kỹ năng một chút rồi trở về.
Hắn nấu bữa sáng xong, cho hai đứa bé ăn no, Ngọc Tình cũng tỉnh dậy, ăn diện một chút rồi đi xuống.
Nàng ngáp một cái, trên mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi.
Dương Mạn Ny thấy thế liền trêu ghẹo.
“Tối hôm qua ngủ không ngon à?”
“Ừm!” Tô Ngọc Tình đỏ mặt, trả lời qua loa.
Đã hơn nửa tháng hai người không gặp mặt, nên tất nhiên tối qua sẽ ngủ muộn, cộng thêm chuyện Diệp Mặc rất mạnh mẽ, để cho nàng không chống đỡ nổi, nên bây giờ vẫn có cảm giác mệt mỏi.
Dương Mạn Ny trêu ghẹo: “Hay là… cũng bồi bổ cho em nhé!”
“Bổ cho em làm gì!” Tô Ngọc Tình đỏ mặt nói, rồi đi qua hôm hai đứa bé.
Dương Mạn Ny lại nhìn về phía Diệp Mặc, rồi nhỏ giọng nói: “Vậy bồi bổ cho anh ta nhé!”
Tô Ngọc Tình vội vàng nói: “Đừng!”
Không bồi bổ đã mạnh như vậy rồi, nếu bồi bổ thì còn thế nào, mình còn có thể xuống giường hay không.
“Trông em kìa!” Dương Mạn Ny cười không ngừng.
“Em nói thật, không thể bồi bổ cho anh ấy đâu!” Mặt Tô Ngọc Tình đỏ hơn vài phần, nàng ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Thân thế của anh ấy rất tốt, chúng ta không cần lo lắng đâu!”
Trước kia, hai người con lo lắng cho thân thể của Diệp Mặc, còn sợ Diệp Mặc quá vất vả nên mua không ít thuốc bổ, hiện giờ xem ra, không cần thiết phải làm như vậy.
Dương Mạn Ny liếc mắt về phía bên kia một chút, rồi cười nói: “Chị thấy cũng đúng!”
“Em đi ăn cơm trước, chú Đông sắp đến rồi!”
Hai người châu đầu ghé tai, nhỏ giọng trò chuyện một lúc, Tô Ngọc Tình mới đứng dậy đi vào nhà bếp ăn sáng.
Sau đó, lại chuẩn bị một vài thứ như sữa bột, tã giấy. . .rồi mới đi ra ngoài.
Một chiếc MPV đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài.
Tô Ngọc Tình cười chào hỏi: “Chú Đông!”
“Hi!” Chú Đông đi xuống xe, cười nhiệt tình.
Khi nhìn thấy Diệp Mặc đi đến, ông lại gật gù, rồi càng nhiệt tình hơn vài phần.
Ông cũng đã nghe Tô tiểu thư và Dương tiểu thư nói về thắng nhóc này rồi, hôm qua còn nghe được vài chuyện, khiến cho ông thật sự khó tin, nhớ lúc trước ông còn mang Tô tiểu thư và bọn nhỏ đi gặp thằng nhóc này.
Khi đó, ông còn cảm thấy thằng nhóc trẻ tuổi này đã ôm được bắp đùi rồi, không ngờ người này cũng không chịu thua kém, không muốn ăn cơm chùa, nên chỉ trong một năm ngắn ngủi đã liều được một phen sự nghiệp.
Diệp Mặc cũng khách khí chào hỏi chú Đông.
“Đi thôi!”
Mọi người lên xe, chú Đông liền lái xe tiến về Hoành Điếm.
Hơn hai tiếng sau, chiếc xe tiến vào thành phố truyền hình điện ảnh Hoành Điếm.
Diệp Mặc ôm bọn nhỏ nhìn cảnh vật bên ngoài, hắn chỉ cảm thấy hết sức mới lạ.
Hắn đã nghe danh tiếng của Hoành Điếm từ lâu rồi, rất nhiều phim truyền hình đã điện ảnh đều quay ở đây, cũng có thể thường xuyên nhìn thấy các ngôi sao, minh tinh điện ảnh ở nơi này.
“Chú Đông, đi về phía trước một chút, chỗ kia kìa!” Tô Ngọc Tình chỉ về phía trước, nàng đã đeo khẩu trang và kính râm lên, trên tay còn cầm một cái mũ.
Nàng nhìn Diệp Mặc một chút, rồi lấy một cái mũ và khẩu trang ra.
“Anh cũng đeo đi!”
Diệp Mặc gật đầu, đeo khẩu trang và mũ xong thì mới xuống xe.
“Bên này!”
Tô Ngọc Tình vẫy tay, rồi đi vào.
Bên trong là một mảnh kiến trúc phong cách cổ trang, còn có thể nhìn thấy rất nhiều nhân viên đang làm việc và các thiết bị quay phim.
Thấy ba người đi đến thì có không ít người lộ vẻ kinh ngạc, nhưng họ cũng không để ý nhiều, ở nơi này có rất nhiều ngôi sao, minh tinh điện ảnh, cho nên cũng không có gì đáng để kỳ lạ.