“Này! Cậu nói chuyện kiểu gì thế, cậu muốn chết à mà dám nói chuyện kiểu đấy với ông chủ Lý!” Đạo diễn Đặng ở bên cạnh vỗ bàn một cái, ròi đứng dậy, chỉ thẳng vào Diệp Mặc mà mắng: “Cậu có biết ông chủ Lý có thân phận kìa không? Hả?”
Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua, thản nhiên nói: “Tất nhiên là biết rồi, Tổng giám đốc Lý ở Kim Sư trước kia mà!”
Tổng giám đốc Lý nhất thời giật mình, thế mà tên nhãi này lại biết ông ta!
“Ngày xưa, đúng là rất phong quang, nhưng bây giờ, có vẻ không tốt lắm nhỉ!” Diệp Mặc cười khẽ, “Đến cả nhờ người làm việc mà cũng chỉ bỏ nổi một triệu, chà chà! Xuống dốc rồi nhỉ!”
“Cậu. . . cậu. . .” Tổng giám đốc Lý cắn răng, khuôn mặt mập mạp lập tức đỏ lên, trong mắt có lửa giận bắn ra.
Tên nhãi này còn dám chế giễu ông ta!
Nếu như là ngày xưa, thì loại nhân vật nhỏ này nào dám nói chuyện với ông ta như thế, liếm láp nịnh bợ ông ta còn không kịp nữa là!
“Tên nhãi, cậu có gan đấy!” Rất nhanh, ông ta đã hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn giận trong lòng, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt, “Như vậy đi, cậu nói con số đi, bao nhiêu thì mới đồng ý làm, không thì cậu lại bảo tôi hẹp hòi!”
“Mặc dù tôi đã xuống dốc, không so được với trước kia, nhưng mà, chút tiền này tôi vẫn có, chưa đến mức như vậy đâu!” Ông ta nói xong còn hừ lạnh một tiếng.
“Được!” Diệp Mặc mỉm cười, cười rất vui vẻ, nói: “Như này đi, một ngày tôi có thể kiếm được bao nhiêu, vậy thì ông trả tôi bấy nhiêu, chỉ cần ông trả đủ thì tôi sẽ giúp ông, chuyện gì cũng ok hết!”
Tổng giám đốc Lý ở đối diện lập tức sửng sốt, mặt mũi tràn đầy hoảng hốt.
Cô gái ngồi bên cạnh và đám người đạo diễn Đặng cũng ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, một trận cười to vang lên.
Đạo diễn Đặng cười to đầu tiên, rồi bắt đầu giễu cợt: “Ha ha ha! Tên này hài hước thật! Tên này có thể kiếm bao nhiêu tiền một ngày chứ! Có được một triệu không? Chỉ sợ là thằng ngu rồi!”
Nếu như tên này có thể kiếm được hơn một triệu một ngày, vậy một tháng chẳng phải hơn 30 triệu sao, một năm cũng phải 300 400 triệu rồi, chém gió cũng không chém như vậy!
“Ha ha!”
Tổng giám đốc Lý cũng cười to, ông ta cũng cảm thấy tên nhãi này có vấn đề về tâm lý.
Cười vui vẻ xong, ông ta mới hỏi: “Vậy thì cậu nói thử xem, một ngày cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Cậu yên tâm, chút tiền này, tôi vẫn không để ý đâu! Tôi cho cậu gấp đôi cũng được luôn!” Ông ta nói xong lại cười ha hả, tràn đầy đùa cợt.
Diệp Mặc nheo mắt, nhướn mày nhìn ông ta.
Hắn làm ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, rồi lại mỉm cười, thản nhiên nói: “Thật ra thì tôi chưa bao giờ tính cả, cho nên nói thấp đi nhé, tôi sợ nói cao quá thì ông không trả nổi, được rồi, vậy thì một tỷ đi!”
Tổng giám đốc Lý nghe xong thì lại cười to, thuận miệng nói: “Ha ha! Không phải chỉ mười. . .”
Nhưng ngay sau đó, ông ta liền ngây dại, ý thức được có gì đó không đúng, đôi mắt cũng trợn trừng lên, “Cậu. . .cậu vừa mới nói gì cơ? Một cái gì cơ? Một. . .một tỷ á?”
Hai mắt ông ta trợn trừng trừng, mặt mũi đầy vẻ khó tin.
Đám người đạo diễn Đặng ở bên cũng ngẩn ngơ, cũng không thể tin nổi.
“Không sai!” Diệp Mặc nheo mắt nhìn ông ta, rồi gật gù.
“CMN, cậu bị điên rồi à! Hay là muốn chơi tôi?”
Tổng giám đốc Lý ngây người nửa ngày, mới vỗ bàn đứng dậy, khuôn mặt đã vô cùng tái nhợt vì tức giận, bàn tay cầm điếu thuốc của ông ta cũng hơi run nhẹ vì tức giận.
Tên nhãi này, rõ ràng là muốn chơi ông ta mà!
Cố ý! Chắc chắn là cố ý!
“Đúng là không biết xấu hổ!” Đạo diễn Đặng kia lại bắt đầu giễu cợt, “Tôi nói này, ông chủ Lý, ông đừng để ý đến loại người này, chỉ là một tên ăn bám phế vật mà cũng dám nói một tỷ! Nằm mơ đi thôi! Đừng nói là một ngày, mà mấy đời cậu ta cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu!”
“Mười kiếp cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy!” Tổng giám đốc Lý tức giận, lên tiếng mỉa mai, “Đến cả họ Tô kia cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy! Một tên nhãi như cậu mà cũng dám khoác lác à! Cậu có biết một tỷ là khái niệm gì không?”
Diệp Mặc vẫn nheo mắt nhìn ông ta, cười nói: “Một tỷ . . . cũng không nhiều mà! Trước kia, chẳng phải tôi đã dùng một tỷ để nện cho Kim Sư của ông phá sản sao!”
Lời này vừa dứt, toàn thân Tổng giám đốc Lý không khỏi chấn động mạnh như bị sét đánh.
“Cậu. . . cậu nói cái gì cơ?” Ông ta ngây người một lát, rồi bỗng nhiên kêu lên sợ hãi, hai mặt trợn tròn xoe, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi đến cực hạn, và vẻ không thể tin nổi.
Tên nhãi này, đang nói cái gì thế?
Nhất định là nói bậy rồi!
Cái gọi là đại lão thần bí kia, làm sao có thể là một người trẻ tuổi như tên này chứ!
Nhìn gương mặt trẻ tuổi đẹp trai ở trước mắt, ông ta vẫn không thể nào tin nổi.
Dần dần, khuôn mặt của ông ta bắt đầu trở nên tái nhợt, thân thể run rẩy lẩy bẩy, toàn thân bỗng nhiên phát lạnh như rơi vào hầm băng.
Ánh mắt của đối phương, khí thế của đối phương. . . chẳng lẽ, thật sự là người này?
Trái tim của ông ta cũng run lên, một loại cảm giác hoảng sợ đến cực hạn đã xông lên đầu, khiến cho toàn thân ông ta run rẩy dữ dội hơn, không thể nào khống chế nổi.
Rầm!
Rốt cuộc, hai chân ông ta mềm nhũn ra, ngã ngồi xuống, điếu thuốc kẹp trong tay cũng rơi xuống, mà khuôn mặt kia đã trở nên thất hồn lạc phác, đã như tro tàn.