Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1089 - Chương 1089: Cha Diệp: Bao Nhiêu Đứa Cũng Nuôi Nổi!

Chương 1089: Cha Diệp: Bao nhiêu đứa cũng nuôi nổi! Chương 1089: Cha Diệp: Bao nhiêu đứa cũng nuôi nổi!

“Diệp tiên sinh, rất cảm tạ anh! Có sự ủng hộ của anh thì chắc chắn huyện chúng ta sẽ phát triển càng ngày càng tốt hơn!”

“Cũng không còn sớm rồi, tôi phải đi đây!”

Chín giờ hơn, Diệp Mặc lại tiễn một đợt khách khứa, mấy người này thân phận không thấp.

Hàn huyên một phen, hắn đã đồng ý đầu tư ở trong huyện, 1 tỷ cất bước.

“Bất ngờ thật đấy!” Tiễn người đi xong, Cha Diệp lại hiện lên vẻ thổn thức.

Ông cũng không ngờ, có một ngày có một nhân vật như vậy đích thân đến nhà mình, còn khách khách khí khí với mình, kể cả khi ông lên làm ông chủ thì cũng không dám nghĩ đến chuyện như vậy.

Hai hôm nay, có rất nhiều người đến nhà tặng quà chúc mừng, ông cũng không cảm thấy gì, hiện giờ ông mới phát giác ra, bản thân mình thật sự đã khác xưa rồi.

Mẹ Diệp pha hai chén trà sâm, mang lên: “Mệt không! Uống trà sâm đi!”

“Vâng!” Diệp Mặc lên tiếng, nhận chén trà rồi thổi hài hơi, lại nhấp một ngụm.

Mẹ Diệp ngồi xuống bên cạnh, cẩn thẩn ngắm ngía một phen, thỉnh thoảng lại mỉm cười.

Từ sau khi con trai trưởng thành thì đã gặp mặt ít hơn, nhất là bây giờ có thành tựu lớn như vậy, nên rất bận rộn, nên cũng gặp mặt ít hơn.

Cho nên, bà phải xem kỹ một chút, mấy hôm nữa là con trai đi rồi, cũng không biết bao lâu mới được gặp mặt.

Phản ứng của bà hôm nay bình thản hơn chồng mình rất nhiều.

Dưới cái nhìn của bà, thì tất cả những chuyện này đều rất bình thường, không có gì đáng khoe khoang và kiêu ngạo, nghe Ngọc Tình nói, thì sản nghiệp của con trai đã không chỉ mấy chục tỷ, tương lai sẽ càng lợi hịa hơn, nên chỉ là một huyện nhỏ, cũng không tính là gì cả!

Hàn huyên thêm một lúc, Mẹ Diệp lại thúc giúc: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải bận rộn nữa!”

Diệp Mặc trở về phòng, hắn và Ngọc Tình cùng tắm cho bọn nhỏ, dỗ ngủ, mười giờ hơn thì hai người đi ngủ.

Sáng hôm sau, cả nhà Diệp Mặc cùng đi về thôn tham gia nghi lễ tế tổ, còn ăn một bữa cơm hết sức náo nhiệt với toàn thôn.

Ngày hôm sau, Diệp Mặc lại đi đến trường cũ để gặp giáo viên chủ nhiệm cũ của mình, thầy Từ Hoành Tài.

Từ sau khi Tư Vi nhắc đến hắn, thì thầy Từ thường xuyên nói đến hắn.

Mặc dù lần gặp mặt gần đây nhất thì thái độ của thầy Từ hơi lạnh nhạt, nhưng dù sao cũng từng là giáo viên chủ nhiệm của hắn, vẫn còn có chút tình cảm, nên Diệp Mặc vẫn đi thăm.

Buổi chiều, Diệp Mặc lại đi khảo sát và thương lượng chuyện đầu tư ở trong huyện.

Mấy hôm sau, Diệp Mặc ăn sáng xong thì bắt đầu thu dọn hành lý.

Hắn đã ở gần một tuần rồi, cũng cần phải trở về.

Chủ yếu là bên này cũng không có chuyện gì, chuyện đầu tư đã bàn bạc xong, nhưng chuyện tiếp theo cũng có cha lo rồi, đến khi đó hắn bỏ tiền là được, dù sao khoản đầu tư đầu tiên cũng chỉ có hơn một tỷ, thua lỗ cũng chẳng sao.

“Mang về nhiều một chút!”

Cha Diệp lại cố gắng nhét các thứ vào trong xe.

Những ngày gần đây, nhận được rất nhiều quà tặng, các loại rượu cao cấp cũng rất nhiều, ông nào uống được hết chứ.

Mẹ Diệp nhìn thấy thì nhỏ giọng quở trách một câu: “Mang nhiều như vậy làm gì, quá phiền phức! Tiểu Mặc không biết tự mua à!”

“Đúng vậy mà cha!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi vứt hành lý lên xe.

“Cha, mẹ, bọn con đi đây!” Ngọc Tình cũng chuẩn bị xong, nàng mang hai đứa bé lên xe, rồi vẫy tay chào hỏi.

“Trên đường nhớ cẩn thận! Lái chậm thôi!”

Hai người Mẹ Diệp đứng ở cửa nhà nhìn chiếc xe đi xa.

Đến thì không thấy xe mà hai người vẫn còn đứng ở đó.

Rất lâu sau, Mẹ Diệp hơi thở dài, nói: “Không biết bao giờ bọn nó mới về thăm nhà đây!”

Cha Diệp cười nói: “Nếu bà nhớ con trai, thì mấy ngày nữa có thể qua bên đó ở vài ngày mà!”

“Tôi đi, ông ở nhà một mình được à!” Mẹ Diệp lườm một cái, rồi nói tiếp: “Ông có thể chiếu cố việc trong xưởng, còn cha mẹ thì ông chiếu cố được không? Với lại, coi như tôi đi qua đó, thì con trai cũng phải làm việc mà, tôi cũng không muốn đi quấy rầy vợ chồng trẻ làm gì, sợ bị bọn nhỏ chê!”

Cha Diệp cười nói: “Sao lại hai đứa nó chê bà được!”

Tính tình của Ngọc Tình rất tốt, mà cũng rất thân với vợ mình mà.

Mẹ Diệp cười nói với ý vị sâu xa: “Người ta là vợ chồng trẻ, đang ở riêng thoải mái, mấy người già như chúng ta cũng đừng đi qua quấy rầy thì hơn!”

Cha Diệp khẽ giật mình, hiểu ra gì đó, liền cười ha ha nói: “Đúng đúng!”

Mẹ Diệp lại cười một tiếng, rồi cười nói: “Tôi nói cho ông biết, hai hôm trước, tôi nói với Ngọc Tình là, mua cho Tiểu Mặc ít thuốc để bồi bổ, con bé lập tức cuống cuồng lên, rồi nói không cần bồi bổ, Tiểu Mặc đã rất khỏe. . .”

Cha Diệp lại cười ha ha một tiếng, “Người trẻ tuổi, thân thể vẫn rất tốt! Tôi thấy ngày nào Tiểu Mặc cũng có tinh thần phấn chấn. . . bà không giục hai đứa nó sinh đứa thứ ba đấy chứ?”

Mẹ Diệp cười nói: “Đứa thứ ba? Không cần thiết! Hai đứa là đủ rồi!”

“Cũng được, dù sao tôi cũng không có vấn đề, mặc kệ là mấy đứa thì đều nuôi nổi!”

Hai vợ chồng vừa nói chuyện vừa đi vào nhà.

Bình Luận (0)
Comment