Biệt thự số một Hồ Phỉ Thúy.
Dương Mạn Ny tỉnh dậy, nàng khoác thêm một chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng manh, rồi mơ mơ màng màng đi ra ngoài.
Nàng còn gọi một tiếng trông vô thức.
“Ngọc Tình?”
Nhưng trong nhà, vẫn cứ trống rỗng như cũ, cũng không có ai trả lời nàng.
“Vẫn chưa về à!”
Nàng hơi sửng sốt một chút, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi cô đơn.
Nàng cảm thấy, đáng ra mình phải đi cùng mới đúng.
Mấy hôm nay, nàng phải ở nhà một mình thì cảm thấy hơi khó chịu, không có Ngọc Tình bên cạnh, cũng không có Diệp Mặc, nàng luôn cảm thấy rất nhàm chán, chẳng buồn làm gì cả, cũng chẳng buồn đi ra ngoài, chỉ nằm ở nhà xem tivi, xem phim, đói bụng thì nấu mấy món trong tủ lạnh lên ăn.
Nàng cảm thấy, mình đã quen rồi, không thể rời xa Ngọc Tình được, càng không thể rời bỏ cái nhà này được.
Cũng vì thế, mà nàng từng buồn phiền.
Dù sao, nàng cũng đã không nhỏ tuổi, cũng đã hơn 30, vẫn luôn ở lại đây, vậy thì sau này phải làm sao?
Nhưng nghĩ nghĩ, chuyện sau này, thì để sau này tính đi!
Dù sao bây giờ nàng cũng không có nơi khác để đi, cũng không muốn rời khỏi nơi này.
Còn về những chuyện hơi xấu hổ kia, thì nàng cũng không để ý chút nào.
Dương Mạn Ny mở tủ lạnh lấy chai nước, uống vài ngụm rồi lại quay về phòng.
Trong nhà không có người, nên nàng cũng tùy ý hơn nhiều, cũng không cần phải che kín vạt áo vì sợ bị Diệp Mặc nhìn thấy, nàng liền thả tay ra, áo ngủ bằng lụa rộng thùng thình lập tức mở ra, để lộ ra phong cảnh trắng lóa như tuyết ở bên trong.
Những đường cong nở nang uyển chuyển kia như ẩn như hiện, cực kỳ sexy.
Trước kia, khi ở nhà mình, hoặc là ở riêng với Ngọc Tình thì nàng không thích mặc áo ngủ kiểu này chút nào, bởi vì có Diệp Mặc, cho nên nàng mới không thể không mặc.
“Đi rút quần áo đi!”
Bỗng nhiên nàng nhớ đến thứ gì, liền dừng lại, rồi đi lên gác.
Tầng trên có rất nhiều gian phòng, phòng lớn nhất tất nhiên là phòng ngủ chính của hai người Ngọc Tình, trong đó còn có một phòng nhỏ có một ban công, chuyên môn để phơi quần, sau khi sấy khô có thể phơi nắng ở đó.
Nàng đi vào phòng, mở cửa ban công rồi ngước mắt lên xem.
Nơi này đang phơi rất nhiều quần áo, có của Ngọc Tình, của Diệp Mặc, còn có quần áo của hai đứa bé.
“Đây là của mình!”
Ánh mắt nàng liếc qua, liền nhìn thấy quần áo của mình, hai chiếc váy, và còn có đồ lót, nàng liền vươn tay kéo một mảnh vải trong suốt viền ren kia xuống.
Nàng cầm nó trên tay, sờ sờ một chút, rồi bỗng nhiên nhớ đến thứ gì đó, tâm thần bỗng nhiên rung động, gương mặt xinh đẹp thành thục của nàng cũng hiện lên một vệt đỏ ửng kiều diễm và ướt át.
Mới vào tháng chín, mặt trời vẫn mãnh liệt như cũ.
Chỉ đứng ở ngoài một lúc mà cũng cũng trở nên khô nóng rồi.
“Nghĩ gì thế!”
Nàng đỏ mặt, tự mắng mình một câu, rồi cất mảnh vải riền ren kia đi.
“Cũng rút cho hai người họ luôn đi, dù sao cũng phơi mấy hôm rồi!”
Ngước mắt lên xem, lại đưa tay rút quần áo của Ngọc Tình.
Cầm trong tay quan sát một phen, nàng lại hơi đỏ mặt lên.
Đồ lót của nàng đã rất mỏng rồi, lại còn có viền ren rất gợi cảm, nhưng Ngọc Tình lại còn to gan hơn nàng, đồ lót càng gợi cảm, càng dụ hoặc hơn, kiểu dáng này khiến cho nàng còn thấy đỏ mặt tim run luôn.
Lúc trước, nàng cũng mua theo vài món, nhưng đều treo ở trong tủ, chứ không dám mặc bao giờ.
Hơn nữa, cũng không có cơ hội dùng đến, dù sao nàng cũng chỉ có một mình, mặc dụ hoặc như vậy để làm gì!
“Đây là. . .của Diệp Mặc à! Đàn ông đơn giản thật!”
Nàng bước lên mấy bước, vươn tay kéo một cái quần đùi xuống, chiếc quần này rất bình thường, chỉ là ở giữa hơi phồng lên, như là bị thứ gì đó kéo căng ra.
Ánh mắt nàng đảo qua, rồi lập tức đọng lại.
Nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn một lúc lâu, trong đầu lại lóe lên hình ảnh Diệp Mặc khi mặc quần bơi…
Thình thịch! Thình thịch!
Năm ngón tay trắng nhạt của nàng dần dần nắm chặt hơn, cảm nhận được hơi ấm ở trên đó, trái tim bỗng nhiên nhảy loạn lên, một loại cảm giác tê dại giống như điện giật liền xuyên thẳng toàn thân nàng.
Hơi ấm này giống như là nhiệt độ của ánh nắng, lại giống như hơi ấm ở trẻn người Diệp Mặc, khiến cho nàng có chút không kìm được lòng.
Nàng càng nắm càng chặt, đôi môi đỏ nở nàng hơi nhếch lên, hàm răng ngọc liền cắn nhẹ lên môi.
Trong đôi mắt vũ mị kia đã tràn đầy sóng nước lấp lánh.
Mị lực của Diệp Mặc quá lớn, cộng thêm việc FA đã lâu, hoặc là vì nguyên nhân thời tiết, cho nên nàng vẫn luôn không nhịn được, có nhiều lúc sẽ nằm mơ một số giấc mơ hết sức ướt át.
Tất nhiên nàng biết, chuyện này là không đúng, nhưng mà. . .nàng vẫn không kìm được lòng!
Nàng cũng không dám nói, hoặc là biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể che giấu bí mật này xuống tận đáy lòng.
Loại cảm giác len len lút lút, vụng trộm này, dường như còn khiến cho người ta hưng phấn hơn một ít. . .
Rất lâu sau, nàng mới tỉnh táo lại, mặt đỏ lên, rồi tự gõ đầu mình một cái, cảm thấy mình quá không biết xấu hổ, tiếp đó, nàng bắt đầu nghiêm túc rút quần áo vào, rút xong thì mang vào nhà gấp gọn.