Mười giờ hơn, Diệp Mặc đã đến Thiên Hải.
Hắn chạy về biệt thự số một phía đông ngoại thành một chuyến, chuẩn bị một chút rồi chạy đến nhà cậu hai.
Mỗi lần đến Thiên Hải thì hắn đều phải qua thăm.
Quan hệ của nhà cậu hai và nhà hắn đã tốt hơn nhiều, cộng thêm hai ông bà ngoại vẫn còn ở đây, nên hắn nhất định phải đến.
“Tiểu Mặc!”
Mợ hai vừa nhìn thấy hắn thì đã nhiệt tình ra đón, còn tươi cười rất ân cần.
Trước kia, bà vẫn rất xem thường đứa cháu ngoại này, sau này thì lại hơi ghen tỵ nên cảm thấy rất khó chịu, nhưng đến khi thành tựu của đứa cháu này càng ngày càng lớn, thì bà cũng không dám ghen tỵ nữa, mà chỉ muốn nịnh nọt đứa cháu này, hòng chữa trị quan hệ hai nhà.
“Tiểu Mặc đến rồi à!” Cậu Hai cũng nhiệt tình hơn mấy phần, “Hai đứa Triết Hạo vẫn còn ở Đế Kinh, có vẻ như công việc kinh doanh khá bận rộn! Nếu cháu đi Đế Kinh mà có rảnh rỗi thì có thể cùng nhau đi ăn cơm!”
“Vâng!” Diệp Mặc mỉm cười, đáp lại.
Hắn ôm hai đứa bé đi vào nhà, hàn huyên với hai vợ chồng cậu hai một lúc, sau đó lại đi thăm hai ông bà ngoại.
Diệp Mặc ở lại ăn cơm trưa xong, thì để hai đứa bé lại.
Ông bà ngoại muốn chơi với chắt, cho nên hắn dứt khoát để hai đứa bé ở lại chơi với họ, còn hắn thì chạy đến điện tử Đông Đằng, tối quay lại đón hai đứa bé là được.
Diệp Mặc vừa đi vào điện tử Đông Đằng, đám người Trần Hữu Phúc đã chờ sẵn rồi.
“Chủ tịch!”
Diệp Mặc xuống xe, gật đầu ra hiệu với bọn họ, rồi đoàn người cùng đi lên trên.
“Chủ tịch, đây là tư liệu ngài cần!”
Vừa vào văn phòng, Trần Hữu Phúc đã đưa một đống tư liệu qua, đây đều là tài liệu cặn kẽ của một số công ty vừa mới thu mua xong, còn có rất nhiều bản kế hoạch phát triển tương lai, và một số báo cáo tài vụ.
Diệp Mặc lật xem một lần.
Sau khi khép tài liệu lại, hắn gật đầu, tán thưởng một câu: “Cũng không tệ lắm!”
Trong khoảng thời gian này, điện tử Đông Đằng phát triển không tệ, nhất là công ty chất dẫn Đông Đằng thì còn làm rất khá, công ty này được chỉnh hợp từ nhiều công ty vừa mua được.
Các loại kỹ thuật, thiết bị nhà xưởng. . .đều khiến hắn tương đối hài lòng.
Có cơ sở như vậy, thì sau này tiến công vào ngành chip cũng đơn giản hơn.
Trên phương diện tài vụ cũng không có vấn đề gì, tài vụ của điện tử Đông Đằng vẫn luôn rất tốt, nhất là sau khi màn hình được bán ra thì còn tốt hơn.
Hiện giờ, các công ty điện thoại di động lớn trong cả nước đều đặt trước màn hình của Đông Đằng.
Mà không chỉ có điện thoại di động, Đông Đằng cũng làm cả tivi, màn hình máy tính. . .nghiệp vụ phát triển ra thị trưởng khá lớn.
Đám người Trần Hữu Phúc thấy thế thì cũng thở phào một hơi.
Nếu như những người khác mà xem nhanh như vậy, thì có thể bọn họ sẽ cảm thấy là đang giả vờ giả vịt, căn bản không hiểu gì cả, nhưng bọn họ biết, vị này thì khác, vị này là thiên tài, xem nhanh cũng không có gì lạ.
Trần Hữu Phúc cung kính nói: “Chủ tịch, ngài có ý kiến gì với việc phát triển của tập đoàn trong tương lai không?”
Hiện giờ, nghiệp vụ của tập đoàn đã rất nhiều, hầu như đã dính dáng đến rất nhiều lĩnh vực, bây giờ quan trọng nhất là phát triển ra sao, và tập trung phát triển thứ nào, hạng mục nào nên đầu tư nhiều tiền hơn. . . tất cả những thứ này đều cần xin chỉ thị của chủ tịch.
Diệp Mặc hơi ngửa người ra sau, trầm ngâm một lát, rồi nghiêm mặt nói: “Lĩnh vực màn hình cũng khá rồi nhỉ!”
Trần Hữu Phúc vuốt cằm, thần sắc hơi kích động và phấn chấn, nói: “A! Đúng vậy! Hiện giờ, màn hình của chúng ta đã vượt qua 99% màn hình trên thị trường rồi, ngay cả màn hình của mấy tập đoàn như LT, Ba Sao. . . đều không phải đối thủ của chúng ta!”
Mấy tháng trước, kỹ thuật màn hình còn chưa đột phá thì bọn họ vẫn còn giãy giụa khổ sở, nhưng không ngờ hiện giờ, bọn họ đã vượt qua tất cả đối thủ, đứng ở trên đỉnh phong, đây quả thật là giống như đang nằm mơ vậy!
Cũng chính bởi vì kỹ thuật màn hình đột phá, nên điện tử Đông Đằng mới nổi tiếng, mới trở thành công ty lớn trong nước, thậm chí là trong phạm vi toàn cầu cũng là một công ty lớn có danh tiếng.
Còn một số kỹ thuật mới đột phá gần đây. . .
Trong khoản thời gian này, các công ty điện thoại di động, các công ty xe điện, các nhà đầu tư đỉnh cấp ở trong và ngoài nước, đều tranh nhau xếp hàng đến tìm ông ta, bọn họ sắp sửa nâng điện tử Đông Đằng lên tận trời rồi.
Mà tất cả những chuyện này, đều là nhờ vào chủ tịch Diệp cả!
Trần Hữu Phúc nhìn người thanh niên trước mắt một cái, rồi hít một hơi thật sâu để kiềm chế tâm trạng kích động của mình, thần sắc cũng trở nên cung kính hơn.
Những tài liệu mà chủ tịch mang đến lần trước, đã khiến cho ông ta rung động rất lớn.
Lần đầu tiên gặp mặt, ông ta cũng không thể nào ngờ được, một công tử nhà giàu chỉ biết phá của trong mắt ông ta, lại chính là một tuyệt thế thiên tài, có trí tuệ không gì sánh kịp.
phù! Cuối cùng cũng xong, lần sau chắc ko dám bạo chương kiểu này nữa, gõ chữ nát cả tay :((