Người đến lo lắng nói: “Không. . . không biết! Bỗng nhiên ngất xỉu, bọn tôi đã gọi xe cứu thương rồi!”
Thân hình mẹ Lạc run rẩy kịch liệt, khuôn mặt đã trắng bệch, bà phải vịn vào bàn mới ổn định được cơ thể, hít sâu một hơi, lúc này mới tỉnh tảo lại một chút, rồi cuống cuồng lao ra khỏi phòng.
“Mẹ!” Lạc Băng Nhan đi qua đỡ mẹ mình, rồi cùng đi xuống, sắc mặt nàng cũng hơi bối rối.
Diệp Mặc nhíu mày, đứng dậy đuổi theo.
Dưới nhà, khách khứa đã ra về gần hết, chỉ còn lại hơn mười người, bọn họ đang vây quây một người nằm trên đất.
Mẹ Lạc tiến lên xem, kinh hoảng luống cuống mà hỏi: “Dân Lợi, xảy ra chuyện gì?”
“Có thể là. . . trúng gió rồi!” Hứa Dân Lợi hiện lên vẻ bi thương, nói: “Thân thể của Chấn Đình vẫn luôn rất kém! Chắc là vừa rồi vui vẻ quá mức, tâm trạng chập chờn, huyết áp tăng cao nên. . .”
“Trúng. . .trúng gió?” Mẹ Lạc ngẩn ngơ, cơ thể lại run lên một cái.
Bà biết bệnh này, một khi trúng gió thì rất dễ dính phải những căn bệnh nghiêm trọng, sau này có thể sẽ phải nằm trên giường để người khác chăm sóc.
“Tôi . . . tôi đã bảo ông ấy đừng hút thuốc nữa, mà ông ấy không nghe!”Mắt bà đỏ lên, nước mắt tràn ra.
“Mẹ! Mẹ đừng kích động, cha nhất định sẽ không sao đâu!” Lạc Băng Nhan đỡ mẹ mình, an ủi một câu, nhưng khuôn mặt của nàng cũng đã trắng bệch.
“Cha của con. . . không nghe. . .” Mẹ Lạc vẫn còn oán trách, giọng nói từ khàn khàn lại biến thành khóc nức nở.
Hứa Dân Lợi ở một bên nhìn cảnh này, trên mặt thì mang theo vẻ bi thương, nhưng đến khi cúi đầu xuống, thì khóe miệng lại nhếch lên, lộ ra vài phẩn mỉa mai, ông ta liếc mắt nhìn bóng người trên mặt đất, rồi lại cười mỉa một tiếng.
Ông ta còn âm thầm mắng một câu.
Đáng đời!
Lại lén lút liếc mắt nhìn mẹ con nhà họ Lạc một cái, trong lòng ông ta cũng cười nhạo.
Kế hoạch của ông ta vốn đang rất hoàn mỹ, đầu tiên là để cho họ Lạc này bị bệnh, phải lui xuống dưới, rồi bản thân ông ta từ từ khống chế tập đoàn, sau đó lại để cho con trai mình cưới Băng Nhan, vậy thì tập đoàn Cự Phong sẽ là của ông ta.
Hiện giờ, kế hoạch chỉ thành công được một nửa, e rằng con trai mình cũng không lấy được Băng Nhan, cũng không cách nào khống chế toàn bộ tập đoàn, nhưng khi nhìn thấy họ Lạc này xảy ra chuyện, thì ông ta vẫn rất mừng rỡ, rất sung sướng.
Nhìn dáng vẻ này, thì coi như họ Lạc này được cứu thì cũng thành người tàn phế, cuộc sống sau này cũng phải sống trong đau đớn khốn khổ.
Như vậy mới đúng, khi còn trẻ tuổi thì cả hai người đều không có gì cả, dựa vào cái gì họ Lạc này lại là ông chủ, có tài sản 10 tỷ, sống cuộc sống giàu sang sung sướng, mà ông ta chỉ là kẻ dưới, chỉ có thể làm phó.
Mẹ con Hứa Minh Huyên ở đằng sau cũng lạnh lùng nhìn cảnh này, trong lòng bọn họ cũng rất sung sướng.
“Nhường một chút!”
Lúc này, một bóng người gạt đám người ra, ngồi xổm xuống, đưa tay bắt mạch cho bệnh nhân.
“Ấy! Không thể động vào!”
“Đúng thế! Xe cứu thương sắp đến rồi!”
Đám người vây xem vội vàng khuyên can.
Hứa Dân Lợi nhìn thấy cảnh này thì hơi giật mình, tiếp đó thì tiến lên một bước, giả vờ quát to: “Cậu làm gì thế?”
Diệp Mặc cũng không ngẩng đầu lên, hắn chẳng thèm để ý đến người này, hắn bắt mạch cho bệnh nhân, rồi lại kiểm tra đồng tử của bệnh nhân.
Hứa Dân Lợi lại càng hung hăng hơn, giận dữ quát lên: “Cậu còn không chịu dừng tay, cậu muốn hại chết người à! Chẳng may có chuyện thì thì cậu có chịu trách nhiệm nổi không?”
Ông ta cảm thấy đây chính là một cơ hội tốt, để đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu tên nhãi này, nếu như thật sự không chữa khỏi, hoặc là bị tàn phế bại liệt gì đó thì cũng chỉ có thể trách tên nhãi này, còn có thể phá hoại tình cảm của tên nhãi này và Băng Nhan nữa.
Đến khi đó, con trai của mình lại có hy vọng rồi.
“Im miệng!” Diệp Mặc ngẩng đầu lên, lạnh lùng trừng mắt một cái.
Ánh mắt vừa chạm vào nhau, Hứa Dân Lợi liền chấn động, rồi lùi lại mấy bước theo bản năng, trong nháy mắt, ông ta kinh hãi đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Tên nhãi này. . .?
Trong lòng ông ta rất bối rối và khó tin.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, ông ta đã bị một ánh mắt của tên nhãi này làm cho hoảng sợ, rùng mình.
Diệp Mặc đứng dậy, nhìn về phía mẹ Lạc.
“Là chảy máu não!”
Lạc Băng Nhan vội vào kêu elen: “Có nghiêm trọng không? Có thể cứu không?”
Nang biết, Diệp tiên sinh biết y thuật.
Diệp Mặc gật đầu: “Có thể cứu, tôi lập tức đưa ông ấy đến bệnh viện của tôi, rồi tôi sẽ làm phẫu thuật cho ông ấy!”
“Cái. . . gì cơ?” Mẹ Lạc nghe được thì khẽ giật mình, lộ ra vẻ mờ mịt.
Mọi người ở bốn phía cũng ngẩn ngơ, suýt nữa còn tưởng là mình nghe nhầm.
Vị này vừa nói, muốn tự mình làm phẫu thuật cho ông chủ Lạc á?
Cậu ta. . . cậu ta điên rồi à! Nói mê sảng cái gì vậy!
Cậu ta cũng không phải bác sĩ thì làm phẫu thuật cái gì, còn nữa, đây là chảy máu não! Phẫu thuật là phải mỏ sọ, người bình thường có thể làm được ca phẫu thuật này sao? Bác sĩ bình thường cũng không có kỹ thuật này ý chứ!