“Cháu chỉ là một giáo viên thì chắc lương cũng thấp lắm nhỉ, không sao, nhà cháu không có tiền cũng không sao, Tuấn Tỳ nhà dì đang làm tổng giám đốc của một công ty bên nhà ngoại, lương một tháng tận 200 ngàn đấy!”
“Nhà dì còn có mấy căn nhà, còn có một căn biệt thự, xe cũng không ít. . .”
Bà ta vừa nói vừa vênh mặt lên như thể đang khoe khoang.
“Tuấn Tỳ rất thích cháu, cho nên dì có thể cho tiền lễ hỏi cao một chút, 500 ngàn, cháu thấy thế nào, còn nhà thì có thể túy ý chọn một căn! À đúng rồi, chờ kết hôn xong thì cháu bỏ việc đi! An tâm ở nhà sinh con trước đi!”
Trần Mộng càng nghe thì càng nhíu mày.
Người ngọc nghe xong thì thì siết chặt cái ví trong tay, nàng phải cố gắng lắm mới không giận dự đứng dậy bỏ đi.
“Sao thế? Không hài lòng à? Lễ hỏi 500 ngàn đã là rất nhiều rồi, nhiều hơn nữa thì nhà cháu không cho nổi của hồi môn đâu! Hay là, cháu ngại dì nói chuyện quá trực tiếp à? Đây là xem mắt mà, đương nhiên phải nói trực tiếp một chút rồi.”
Vị Đỗ phu nhân vẫn tiếp tục nói với giọng the thế: “Với điều kiện nhà dì, thì cháu gả đến chính là hưởng phúc rồi, với lại, điều kiện dì đưa ra cũng không kém mà! Sau này, nếu sinh được thêm mấy đứa bé, thì dì sẽ thưởng thêm!”
“Điều kiện Tuấn Tỳ nhà dì tốt như vậy, cháu nhìn xem, dáng dấp đẹp trai, trình độ học thức lại cao, trước kia còn học thạc sĩ ở nước ngoài! Người cũng hiền lành, ôn nhu biết quan tâm, cháu có đốt đèn lồng cũng không tìm được người tốt hơn đâu!”
“Tiểu Mộng, dì nói này, cháu cũng 27 28 rồi, cũng nhiều tuổi rồi, không còn trẻ nữa đâu!”
Trần Mộng càng nghe thì sắc mặt càng khó coi.
Nàng thở sau, ngẩng đầu lên, dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Dì này, cháu cũng chưa nói là muốn kết hôn mà! Cháu chỉ đến đây để gặp mặt thôi, dì nói như vậy, thì bữa cơm này không ăn cũng được!”
Nàng nói xong thì định đứng dậy.
“Cháu!” Vị Đỗ phu nhân kia bị chẹn họng một chút, hai mắt trừng lên, lộ ra một tia buồn bực.
Còn ranh này còn dám bật lại mình.
Còn không muốn kết hôn?
Điều kiện nhà mình tốt như vậy mà còn không muốn? Chắc là muốn kiếm chác thêm một ít rồi.
Đỗ Tuấn Tỳ hơi gấp, liền vội vàng hòa giải: “Ấy! Mẹ, mẹ nói ít vái câu đi, vừa gặp mặt, mọi người còn chưa quen, mẹ nói nhiều như vậy để làm gì!”
Mẹ vẫn luôn rất cố chấp, nói chuyện lại hơi chói tai, đem người dọa chạy thì hỏng.
Mẹ Đỗ nhất thời trừng mắt nhìn con trai, lòng tự nhủ, mẹ không phải là vì con sao, phải cho Tiểu Mộng này một đòn phủ đầu, sau này mới dễ dạy dỗ.
Cha Đỗ cũng mỉm cười, lên tiếng giảng hòa: “Đúng vậy nha! Tiểu Mộng, cháu ngồi đi, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm trước! Cháu đói bụng không! Nhà hàng này rất nổi tiếng đấy, nghe nói ăn rất ngon, cháu gọi món đi!”
Trần Mộng vẫn ngồi xuống, thản nhiên nói: “Mọi người chọn là được, cháu ăn gì cũng được!”
Mẹ Đỗ không lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt kia để nhìn qua dò xét một phen.
Con ranh này, chẳng phải vẫn ngồi xuống sao, cũng chỉ giả vờ giả vịt mà thôi!
Nhà hàng này đắt như vậy, chắc con ranh này còn chưa được ăn bao giờ!
“Tuấn Tỳ, con thấy món này thế nào? Tiểu Mộng, cháu thích ăn món này không?” Cha Đỗ vừa lật thực đơn xem, vừa trưng cầu ý kiến, rồi lại vẫy tay gọi nhân viên phục vụ.
Đúng lúc mấy nhân viên trong đại sảnh đều đang bận rộn, nên nhất thời không có ai đến.
Ông ta liền đứng lên, rồi hô to một tiếng.
Lúc này, có một bóng người xuất hiện ở một đầu hành lang, hắn đi ra đến đại sảnh, nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào bên kia thì trên mặt hắn hiện lên một tia ngạc nhiên.
Hắn tỉnh táo lại rất nhanh, liền cất bước đi qua.
Khi thấy có nhân viên phục vụ định đi qua đó, hắn liền mỉm cười, phất tay nói: “Để tôi qua đó!”
Nhân viên phục vụ khẽ giật mình, ngây người tại chỗ.
Diệp Mặc trực tiếp đi đến bên bàn, trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai kia xuất hiện một nụ cười nhiệt tình, nói: “Mấy vị, xin hỏi mấy vị cần gì sao?”
Cha Đỗ hơi sửng sốt một chút.
Tiếp đó, mẹ Đỗ cũng trợn tròn mắt mà nhìn, giống như không dám tin vào hai mắt mình.
Đỗ Tuấn Tỳ kia thì cũng ngây ngẩn cả người, cũng cảm thấy rất khó tin.
Nhân viên phục vụ của nhà hàng này lại đẹp trai như vậy sao?
Mà Trần Mộng thì cũng ngây ngẩn cả người, đôi môi đỏ há ra, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Nàng không nhịn được, bật thốt lên một câu.
“Diệp. . . Diệp Mặc?”
“Cháu. . .biết người này?”
Ba người nhà họ Đỗ nghe thấy thế thì sững sờ, nhất là Đỗ Tuấn Tỳ thì lại hết sức âm trầm, thế mà Tiểu Mộng lại biết người này, không phải bạn trai cũ đó chứ?
Mặc dù tên này chỉ là một nhân viên phục vụ, nhưng dáng dấp rất đẹp trai, cho nên không phải là không được.
Mẹ Đỗ kia cũng nhíu mày, nhìn hai bên một chút rồi nhếch miệng lên, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc.
Nếu thật sự là bạn trai cũ, vậy thì ánh mắt của người cũng cũng quá kém rồi, một giáo viên đại học mà lại đi một tên nhân viên phục vụ, dù sao cũng là phần tử tri thức cao cấp, vậy mà lại coi trọng một tên phục vụ quèn!