Trần Mộng lấy lại tinh thần, liền giải thích một câu: “Đây là học sinh cũ của cháu!”
Trong bụng nàng thì hơi kinh ngạc, tại sao Diệp Mặc lại ở chỗ này?
“Học sinh?”
Mẹ Đỗ khẽ giật mình, không phải là bạn trai cũ sao? Còn nữa, trường học Tiểu Mộng này đang dạy cũng không tệ mà, tại sao học sinh tốt nghiệp ở đó lại đi làm một nhân viên phục vụ? Hay là đang lừa nhà mình?
Đỗ Tuấn Tỳ ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ ngờ vực, anh ta nheo mắt, lại dò xét người thanh niên đẹp trai kia một lần nữa.
Anh ta có hơi ghen tỵ với gương mặt này, nhưng khi nghĩ đến thân phận của hai người chênh lệch quá xa, thì mới tốt hơn một chút.
Đàn ông, chỉ có vẻ ngoài đẹp trai thì cũng chẳng có tác dụng gì, mà còn phải xem năng lực và tài sản nữa.
“Đúng vậy! Cậu ấy là khóa học sinh đầu tiên của cháu!” Trần Mộng hé miệng cười yếu ớt, nàng lướt mắt nhìn Diệp Mặc một chút, lại thấy hơi xấu hổ.
Một giáo viên như mình, đi ứng phó một buổi xem mắt, lại bị học sinh nhìn thấy, thật sự là xấu hổ mà!
Huống hồ, trong mắt nàng, vị này cũng không chỉ đơn giản là một người học sinh!
Cha Đỗ cười nói: “Tiểu Mộng, sao học sinh của cháu lại đi làm ở đây?”
“Không có tiền đồ thôi!” Trần Mộng còn chưa kịp lên tiếng, thì mẹ Đỗ đã mở miệng nói trước: “Hiện tại, sinh viên là không đáng tiền nhất, không có bản lĩnh gì thì tất nhiên phải đi làm phục vụ rồi!” Giọng nói của bà ta vẫn rất chanh chua và cay nghiệt.
Diệp Mặc mỉm cười nói: “Mấy vị, tôi nghĩ mấy vị hiểu lầm rồi, tôi là ông chủ của khách sạn này!”
Hắn dò xét ba người này một lần, trong lòng cũng hiểu rõ.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng đây là người nhà hoặc là họ hàng của cô Trần Mộng, nhưng hiện giờ xem ra thì không phải rồi, có vẻ như ba người này và cô Trần Mộng đều không thân thiết lắm, chắc là đi xem mắt rồi! Bằng không thì sao người thanh niên này lại nhìn mình với ánh mắt căm thù như vậy chứ.
Với tuổi của cô Trần Mộng thì đi xem mắt cũng không có gì kỳ lạ!
Người thanh niên đẹp trai đến mức quá đáng này không phải là nhân viên phục vụ như họ đã nghĩ, mà lại là ông chủ của khách sạn này á?
Khách sạn này cũng không tầm thường đâu, hiển nhiên là một phú nhị đại rồi!
Sắc mặt Đỗ Tuấn Tỳ lại thay đổi một lần nữa, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Mà sắc mặt của vị Đỗ phu nhân thì lại càng khó chịu hơn, bà ta còn thật sự cho rằng người này chỉ là nhân viên phục vụ cho nên mới mở miệng mỉa mai, ai ngờ người ta lại chính là ông chủ, còn trẻ như vậy mà đã làm ông chủ, chứng tỏ trong nhà có không ít tiền.
Dáng dấp đẹp trai, lại còn nhiều tiền, con trai mình lập tức trở nên thua kém nhiều!
Lại nhìn Tiểu Mộng này, trong bụng bà ta loại rất nghi ngờ, không tin đây chỉ là học sinh!
Trần Mộng kinh ngạc nói: “Diệp Mặc, em là ông chủ nơi này á?”
Diệp Mặc cười nói: “Ừm! Vừa mua lại năm ngoái!”
Trần Mộng ồ một tiếng.
Nhà Diệp Mặc có tiền như vậy, mua một khách sạn cũng không có gì đáng kinh ngạc.
“Cô Trần Mộng, cô đây là…”
“A! Trong nhà giới thiệu, nên cô đến gặp một lần!”
Khi nói chuyện thì nàng còn thấy hơi ngại nên chỉ cúi đầu xuống.
Chắc là bị Diệp Mặc chê cười rồi!
Nàng nghĩ thầm, lại quẫn bách đến mức siết chặt tay ngọc, trên gương mặt xinh đẹp dịu dàng và long lanh kia cũng nổi lên một tia đỏ ửng.
“Ừ!” Diệp Mặc mỉm cười, trong lòng tự nhủ, quả nhiên, “Mọi người gọi món gì thế, để em bảo bếp trưởng Hoàng làm, bếp trưởng Hoàng là đầu bếp tốt nhất ở đây!”
“Được!” Cha Đỗ lấy lại tinh thần thì mỉm cười.
Nghe hai người đối thoại thì chắc là học sinh thật, học sinh của Tiểu Mộng này cũng có tiền đấy nhỉ, chỉ là dáng dấp quá đẹp trai, khí chất lại quá chói mắt, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đã khiến cho con trai mình không ngóc đầu lên được rồi, đúng là khiến cho người ta không thoải mái. . .
Diệp Mặc lại nói: “Mọi người cứ gọi tự nhiên, bữa cơm này để em mời!”
“A! Không thể được!” Trần Mộng vội vàng nói: “Chuyện này sao có thể để em mời được!”
Bị học sinh bắt gặp đi xem mắt đã rất xấu hổ rồi, lại còn để học sinh mời khách, vậy thì mặt mũi giáo viên của nàng biết đặt ở đâu!
“Không cần đâu! Một bữa cơm mà thôi, không phải không ăn nổi!”
Lúc này, Đỗ Tuấn Tỳ đã không nhịn được mà mở miệng, lạnh lùng trừng mắt nhìn qua, còn mang theo một tia địch ý mãnh liệt, “Anh đang coi thường bọn tôi à? Tôi còn đang cảm thấy nhà hàng này của anh có cấp bậc hơi thấp đấy! Thiên Hải có rất nhiều nhà hàng sang chảnh hơn nơi này nhiều, mà ngày nào chúng tôi cũng ăn ở đó!”
Mẹ Đỗ ở đối diện lại trợn trắng mắt lên, nói với giọng the thé: “Đúng đúng! Cứ như là không ai ăn nổi không bằng!”
Tên nhãi này, rõ ràng là đang khoe khoang, đang xem thường nhà bọn họ!
Không phải chỉ là một cái khách sạn thôi sao! Đúng là có chút tiền, nhưng nhà bọn họ cũng đâu kém! Lại còn ở Thiên Hải nữa, không tốt hơn tên này sao?
“Thực đơn đâu, để tôi gọi!”
Bà ta mở thực đơn ra, cứ thấy món nào đắt thì lại gọi một phần, “Cua hoàng đế này, cá đỏ Đông Hải hai phần. . .”
“Còn cả món này. . .”
Bà ta chọn một hơi mười món, còn cố gắng chọn mấy món đắt tiền.
“Được!” Diệp Mặc thỉnh thoảng lại lên tiếng, rồi ghi lại.