Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1263 - Chương 1263. Vệ Triệu Minh: Tên Nhãi Ngông Cuồng!

Chương 1263. Vệ Triệu Minh: Tên nhãi ngông cuồng!
Chương 1263. Vệ Triệu Minh: Tên nhãi ngông cuồng!

“Đi! Chúng ta đi qua đó! Bây giờ em là người phụ nữ của Vệ Triệu Minh anh, sợ cái gì!”

Vệ Triệu Minh liền kéo tay người ngọc đi về phía trước.

Đầu tiên thì Vương Kiều Kiều hơi do dự, trong lòng hơi sợ hãi.

Cô ta cũng không biết họ Diệp này có lai lịch gì, một nhân vật lợi hại như Kim Bảo Quý cũng bị họ Diệp này chơi chết, từ sau hôm chạy trốn đó, thì cô ta vẫn luôn lo sợ bất an, lo sợ họ Diệp này tìm tới cửa.

Chờ một thời gian mà vẫn không thấy gì, khi đó cô ta mới từ từ yên lòng, rồi dần dần quên chuyện này.

“Sẽ không có chuyện gì đâu, họ Kim kia chỉ là tự gây nghiệt cho nên bị báo ứng thôi, tên này cũng không lợi hại như vậy đâu! Ông chủ Vệ lại là một thương nhân đàng hoàng, không gì xấu! Tại sao mình phải sợ chứ!”

Cô ta nghĩ đến đây thì mới lấy lại bình tĩnh, liền cất bước đi theo.

Vừa hay để họ Diệp này nhìn xem, bản thân mình không có ông chủ Kim kia thì vẫn có thể lăn lộn rất khó, thậm chí còn sống tốt hơn trước.

Cô ta đi được vài bước, thì lại vênh mặt lên, tràn ra nụ cười tự tin.

Khi đến gần, cô ta mỉm cười, thuận thế kéo chặt cô tay của người đàn ông bên cạnh, làm ra dáng vẻ rất ngọt ngào hạnh phúc.

“Ông chủ Diệp, đã lâu không gặp!”

Diệp Mặc nhìn Vương Kiều Kiều với sắc mặt cổ quái.

Khi vừa vào đây, thì Giang thiếu cũng đã đề cập đến chuyện này cho hắn nghe.

Hắn cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ Vương Kiều Kiều này lại có bản lĩnh như vậy, người đàn ông sau còn nhiều tiền hơn người trước.

Luận tài phú, thì Kim Bảo Quý kia kém xa vị ông chủ Vệ này.

Có lẽ là các ông già có tiền đều thích loại phụ nữ như cô ta đi!

Diệp Mặc mỉm cười khách sáo, cất tiếng chào hỏi: “Vương tiểu thư!”

Tuy rằng hắn không thích Vương Kiều Kiều này lắm, nhưng dù sao cũng là khách, nể mặt Giang thiếu nên hắn cũng phải khách khí một chút, tránh cho xảy ra chuyện không vui.

Lúc này, Vệ Triệu Minh kia lại nhíu mày.

Ông ta thấy hơi khó chịu.

Tên mặt trắng nhỏ này rất cuồng vọng nhỉ!

Từ đầu đến cuối còn không thèm nhìn ông ta một cái, cũng không có phản ứng gì, giống như ông ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt vậy, đây không phải là làm nhục ông ta sao! Dù sao Vệ Triệu Minh ông ta cũng là người có thân phận và đại vị mà!

Vệ Triệu Minh khẽ hừ một tiếng, không vui nói: “Người trẻ tuổi, cậu không biết tôi là ai à!”

Diệp Mặc nhìn qua, mỉm cười nói: “Biết, đương nhiên biết! Ông chủ Vệ của Vân Bang mà!”

Sau khi Vệ Triệu Minh nghe xong thì càng giận hơn.

Đã biết rõ ông ta là ai mà vẫn không thèm nhìn ông ta, ngay cả giọng nói cũng không có chút cung kính và khách khí nào, tên ranh con này thật sự là quá vô lễ!

Ông ta trừng mắt qua, căm tức nói: “Nhóc con, cậu làm cái gì? Cha cậu là ai? Ông ta không dậy cậu, gặp bề trên phải khách khí một chút sao?”

Người nào nhìn thấy Vệ Triệu Minh ông ta mà không phải khách khí chứ, ngay cả ông chủ Giang đến cũng phải nhiệt tình chào hỏi một phen, đây là lần đầu tiên ông ta gặp một tên nhãi ranh cuồng vọng và vô lễ như vậy!

“Kinh doanh nhỏ mà thôi!” Diệp Mặc mỉm cười: “Cha tôi chỉ là một ông chủ nhỏ mà thôi, chắc là ông không biết đâu!”

Giang thiếu ở bên cạnh nghe thấy thế thì khuôn mặt co quắp một chút.

Kinh doanh nhỏ?

Có phải anh Diệp hiểu lầm cái chữ ‘nhỏ’ này rồi không?

Đó là gọi là nhỏ sao?

Còn về cha của anh Diệp thì anh ta cũng không rõ ràng lắm, ông chủ nhỏ cái gì thì chắc là khiêm nhường rồi!

Vệ Triệu Minh sửng sốt một chút, rồi lập tức biến sắc.

Gương mặt xấu xí già nua của ông ta lập tức trở nên tái nhợt vì tức giận.

Kinh doanh nhỏ cái gì!

Nếu thật sự chỉ kinh doanh nhỏ, ông chủ nhỏ, thì tên nhóc nhà họ Giang này sẽ kết bạn với mày sao!

Đây rõ ràng là trêu đùa ông ta mà!

Ông ta giận tái mắt, hung hăng trừng mắt qua, cắn răng quát nhẹ: “Nhóc con, to gan đấy!”

“Tôi nói đều là thật, tại sao ông chủ Vệ tức giận nhỉ?” Diệp Mặc vẫn cười tủm tỉm như cũ.

Vị ông chủ Vệ này vừa xuất hiện đã không cho hắn sắc mặt tốt, khí thế lại rất hung hăng, nên tất nhiên hắn cũng chẳng thèm khách khí.

“Cậu. . .được đấy!” Vệ Triệu Minh chỉ tay vào Diệp Mặc mà quát lên một tiếng, lại thở sau một hơi, rồi cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống.

Tranh giành với một tên ranh con ở trước mặt nhiều người như vậy thì sẽ bị người khác chê cười! Cho nên ông ta phải nhịn trước đã!

“Chúng ta đi!”

Ông ta nói xong thì kéo Vương Kiều Kiều ở bên cạnh, quay người rời đi.

Đi được một đoạn, ông ta mới tỉnh táo lại, nhỏ giọng hỏi: “Em biết lai lịch của tên ranh con đó không? Nhà nào? Là người Đế Kinh sao?”

“Em. . . không rõ lắm!” Vương Kiều Kiều nhăn mày, lắc đầu nói: “Em chỉ biết, tên này rất may mắn, honey anh biết sinh vật Thần Châu đúng không, tên này mua được sinh vật Thần Châu từ tay ông chủ Kim, sau đó liền phát tài!”

“Thần Châu?” Vệ Triệu Minh giật mình ngạc nhiên, rồi lại nghiến răng nghiến lợi mà mắng một tiếng: “Chính là tên này à! Ông trời bị mù à, tại sao lại cho tên này vận may như thế chứ!”

Trong giọng nói của ông ta tràn đầy tức giận và ghen ghét.

Tuy rằng ông ta không làm trong ngành y dược, nhưng ông ta cũng đã nghe nói qua về Thần Châu này, cũng biết có một tên may mắn như thế!

Hết chương 1263.
Bình Luận (0)
Comment