Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1264 - Chương 1264. Giang Thiên Hoa!

Chương 1264. Giang Thiên Hoa!
Chương 1264. Giang Thiên Hoa!

Vệ Triệu Minh quay đầu, hừ lạnh một tiếng.

“Chẳng trách lại cuồng vọng như vậy!”

Tên ranh này cũng có vốn liếng để cuồng đấy!

Công ty sinh vật Thần Châu kia chính là bánh trái thơm ngon trên thị trường tư bản, nghe nói tư bản Thanh Sam cũng đã nhảy vào rồi, còn đang đẩy lên sàn.

Chờ nó lên sàn, thì tài sản cá nhân của tên ranh này sẽ vượt xa ông ta! Chẳng trách lại cuồng vọng đến mức không đặt ông ta vào mắt.

“Cũng chỉ là may mắn mà thôi!”

Ông ta nhìn thấy thỉnh thoảng lại có người tiến lên, a dua nịnh nọt tên ranh con kia thì lại hừ một tiếng, khó chịu mà thu hồi ánh mắt.

Tuổi còn trẻ, lại dựa vào may mắn mà sở hữu một khối tài sản khổng lồ như vậy, thì cũng chưa chắc đã là chuyện tốt!

Khi nhiều tiền đến một trình độ nhất định, mặc dù đó đều là tiền của mình, nhưng vẫn sẽ bị người khác nhớ thương.

Tên này thủ được sao?

Vương Kiều Kiều ở bên cạnh cũng phụ họa theo: “Đúng vậy nha! Chỉ là may mắn thôi!”

“Không cần để ý đến tên đó, đi, anh dẫn em đi làm quen với mấy người bạn!” Vệ Triệu Minh mỉm cười, dìu Vương Kiều Kiều đi qua một bên.

Một lát sau, có vài bóng người xuất hiện ở một góc của đại sảnh, đã tạo thành oanh động, mọi người trong sảnh đều ghé mắt nhìn qua, không ít người còn nhiệt tình tiến lên nghênh đón, cất tiếng chào hỏi.

“Ông chủ Giang!”

Người ở giữa là một người đàn ông trung niên khoảng hơn 50, cơ thể cao lớn, khuôn mặt vuông vức đầy đặn, khí độ nho nhã, ông ta đang tươi cười, nhanh chân đi ra, thỉnh thoảng lại duỗi tay bắt tay và chào hỏi mọi người.

Vệ Triệu Minh cũng tiến lên, cất tiếng chào hỏi: “Ông chủ Giang!”

Vương Kiều Kiều cũng tiến lên bắt tay, cô ta còn thấy hơi kích động: “Ông chủ Giang, chào ngài!”

Nếu như là trước kia, thì cô ta nào có tư cách bắt tay với một nhân vật có danh tiếng lẫy lừng ở Đế Kinh như ông chủ Giang chứ, cho dù là đi theo Kim Bảo Quý thì cô ta cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Cách đó không xa, Giang thiếu cũng giới thiệu cho Diệp Mặc một chút.

“Đó là cha tôi!”

Diệp Mặc liếc mắt quan sắt một phen, cười nói: “Khí sắc không tệ nhỉ!”

“Tạm được, tuổi đã cao nhưng cơ thể vẫn rất tốt, bình thường cũng chú trọng dưỡng sinh, tiếc mạng hơn tôi nhiều!” Giang thiếu mỉm cười: “Vừa nói đến đâu rồi nhỉ, à đúng rồi, nói đến mấy vị vợ cũ của ông ta. . .”

“Ông chủ Vệ này, trước kia chơi rất lợi hại, tình nhân phải có vài chục. . . một đống người còn ở chung một chỗ, ông ta sống như hoàng đế vậy, còn vợ cả của ông ta, xem như là bà cả đi, thì nghe nói là bị ung thư nên qua đời từ sớm!”

“Vương Kiều Kiều này, chắc cũng chả được bao lâu đâu, ông ta cũng chán sống rồi, tuổi này rồi mà còn tìm một yêu tinh như vậy, chịu nổi sao! Kiểu gì cũng có ngày thượng mã phong(*), chết trên bụng cô ta thôi!”

(*) có thể hiểu là tình trạng đột quỵ trong khi quan hệ.

“Tôi còn cảm thấy là ông ta không dùng được ý chứ, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn ham hố! Anh xem đi, chân tay ngắn cũn, vừa lùn vừa béo, có thể chơi lại con yêu tinh đó sao!”

Diệp Mặc càng nghe thì sắc mặt càng cổ quái.

Hai người này đứng cạnh nhau, hoàn toàn chính xác là rất buồn cười.

“Vương Kiều Kiều này, vừa nhìn đã biết là cao thủ, playboy còn chưa chắc đã chơi nổi. . .” Giang thiếu nói nhỏ, càng nói lại càng thô tục.

Khi nhìn thấy cha mình dẫn theo một đám người đi về phía này thì anh ta mới im lặng, trên mặt lại lộ ra vẻ nghiêm túc, rồi còn hô một tiếng cha.

“Đây chính là người bạn mà con nói à?” Giang Thiên Hoa đến gần, cười cởi mở nói: “Chà chà! Quả nhiên cực kỳ xuất chúng như con đã nói nhỉ!”

Diệp Mặc mỉm cười, khách khí chào hỏi: “Chú Giang!”

Giang Thiên Hoa ấy một tiếng, cười ha ha, lại duỗi tay ra, nhiệt tình bắt tay với Diệp Mặc: “Thằng con trai này của chú chỉ biết chơi bời, làm ăn nhỏ mà cũng thua thiệt tiền, hiếm thấy có người có thể giúp nó, chiếu cố nó, chú phải cảm ơn cháu rồi!”

Diệp Mặc vội nói: “Chú Giang khách khí rồi!”

“Chà chà!” Giang Thiên Hoa vẫn nắm chặt tay hắn không thả, lại dò xét từ trên xuống dưới một lượt, rồi sợ hãi thán phục: “Thật là quá tuấn tú mà! Nếu cháu chưa kết hôn, thì chú đây cũng muốn làm mối cho cháu đấy! À, còn chưa đến phiên chú nhỉ, nghe nói con gái của Lão Trác cũng đang làm ở chỗ cháu à?”

Ông ta nói xong còn cười ranh mãnh.

Đều là nhân vật có danh tiếng ở Đế Kinh, cho nên tất nhiên ông ta cũng biết vị ông chủ Trác kia, cả hai cũng có chút liên hệ.

Diệp Mặc chỉ có thể mỉm cười xấu hổ.

Hắn cũng đã quen với chuyện này, dù sao các nhân vật cô dì chú bác này đều thích làm mai mối cho người khác, mà còn làm không biết mệt.

“Hai người trẻ tuổi nói chuyện đi nhé, chú còn phải đi chào hỏi khách khứa nữa!”

Giang Thiên Hoa vỗ vỗ tay Diệp Mặc, rồi mỉm cười bước đi.

Đi được một đoạn, Vệ Triệu Minh liền tiến lên, nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ Giang, ông biết người trẻ tuổi kia à? Là nhà nào thế?”

Hết chương 1264.
Bình Luận (0)
Comment