“Không rõ lắm!” Giang Thiên Hoa lắc đầu, nói: “Tôi chỉ nghe con trai tôi nói về chuyện của cậu ta nói, nghe nói không phải người Đế Kinh, mà là người phương nam, thành phố H thì phải, trong nhà rất giàu có, nhưng tôi không rõ lai lịch cụ thể!”
“Có chuyện gì à?”
Vệ Triệu Minh nói: “Không có gì, chỉ là tò mò thôi! Tên nhóc này rất cuồng vọng, còn không đặt tôi vào mắt nữa!”
“Ấy! Người trẻ tuổi mà! Bình thường!” Giang Thiên Hoa mỉm cười.
Trước kia, con trai ông cũng nói là người trẻ tuổi này có địa vị rất lớn, lại rất thần bí khó lường, nhưng ông ta đi nghe ngóng, thì không nghe nói có gia tộc lớn nào họ Diệp ở thành phố H cả, có lẽ là chỉ có chút tiền thôi, còn bối cảnh thần bí thì đều là do con trai suy đoán.
Có điều, công nhận là người trẻ tuổi này cũng rất lợi hại, vận may cũng tốt, sinh vật Thần Châu này vừa bay lên, thì cũng đã có vài trăm tỷ rồi, con để con trai nhập cổ phần, cũng có thể kiếm theo không ít.
Bởi vậy, ông ta cũng rất thích người trẻ tuổi này.
“Không phải người Đế Kinh à!” Vệ Triệu Minh thì thào, rồi đột nhiên nở nụ cười.
Không phải người Đế Kinh, lại sở hữu một sản nghiệp cực kỳ to lớn ở Đế Kinh, tương lai của tên này sẽ không có quả ngon để ăn rồi, ít nhất thì cũng không sống yên ổn.
Sinh vật Thần Châu vẫn chưa lên sàn, mấy loại thuốc kia cũng chỉ đang thử nghiệm lâm sàng chứ chưa chính thức tiêu thụ, vẫn đang là giai đoạn cần thêm tiền, cho nên mọi thứ vẫn yên ổn, nhưng chờ đến khi nó lên sàn, thật sự bắt đầu kiếm được tiền, thì các ngưu quỷ xà thần mới bắt đầu xuất hiện.
Dù sao đây cũng là Đế Kinh, nước ở đây rất sâu và khó lường!
Một sản nghiệp ngàn tỷ, tuyệt đối là một miếng mồi thơm!
Tên nhãi này, bây giờ vẫn rất đắc ý! Sau này thì chỉ có khóc mà thôi, có thể kiếm ít tiền rồi rút lui thì đã là kết cục đẹp nhất rồi, chỉ sợ còn không được như vậy ý chứ.
Ông ta càng nghĩ thì càng đắc ý, tâm trạng cũng trở nên vui sướng hơn.
Đừng nhin tên nhãi này rất phong quang, nhưng đó chỉ là nhất thời thôi.
Đứng càng cao, ngã càng đau!
Lúc này, bên phía cửa ra vào lại có một trận xôn xao, ông ta cũng quay đầu nhìn qua thì lập tức sửng sốt, rồi lại kích động.
Vương Kiều Kiều duỗi cổ ra nhìn, kinh ngạc nói: “Đó là. . .ai vậy?”
Nơi cửa, có một người thanh niên tuổi tác không lớn đang bị mọi người vây quanh, ngoại trừ vẻ cung kính, thì tất cả mọi người càng có chút kính sợ, giống như người này còn ghê gớm hơn cả mấy người ông chủ Vệ và ông chủ Giang vậy.
“Vị đó là Chu công tử!”
“Đi đi đi! Chúng ta mau chóng qua đó chào hỏi thôi!”
Vệ Triệu Minh sửa lại quần áo, rồi vội vàng dìu người ngọc bên cạnh, bước nhanh về phía đó.
Vương Kiều Kiều nhăn mày, tự lẩm bẩm: “Chu. . . Chu công tử?”
Đến cùng thì vị Chu công tử này có lai lịch gì, mà khiến cho ông chủ Vệ coi trọng như vậy?
Bỗng nhiên, cô ta nghĩ đến điều gì, tâm thần liền chấn động, lộ ra vài phần kinh ngạc.
Cô ta đã hiểu, vị Chu công tử này là ai rồi!
Hai người họ đến gần, đợi một lát, cuối cùng Vệ Triệu Minh cũng có cơ hội, liền tươi cười tiến lên, đưa hay tay ra, trên mặt lại có vài phần nịnh nọt.
“Chu công tử, chào ngài chào ngài! Tôi là Vệ Triệu Minh, trước kia, chúng ta đã từng ăn cơm với nhau rồi!”
Ông ta cũng có chút bối cảnh ở Lĩnh Nam, cũng thường xuyên hoạt động ở Đế Kinh, cho nên cũng có không ít quan hệ ở đây, nhưng mà, tất cả đều không lợi hại bằng vị Chu công tử này.
Chu công tử mỉm cười, khách sáo chào hỏi vài câu.
“A! Ông chủ Vệ! Đã lâu không gặp!”
“Vị này là. . .à! Tôi nhận ra rồi, Vương tiểu thư!”
“Không ngờ buổi dạ tiệc ngày hôm nay, lại có thể mời được một nhân vật như Chu công tử ngài xuất hiện!” Vệ Triệu Minh lại bắt đầu nịnh nọt.
Chu công tử cười to nói: “Ha ha! Làm từ thiện mà, tất nhiên tôi phải đến rồi!”
Vệ Triệu Minh lại nói: “Chu công tử ngài thật sự là phong thái lỗi lạc, khí thế bất phàm! Ngài mới thật sự được gọi là tuấn tú lịch sự, không giống như một số người dung tục, chỉ có khuôn mặt mà thôi!”
“Ha ha!” Chu công tử lại cười to: “Ông chủ Vệ, nghe giọng điệu của ông này, buồn nôn quá! Khoa trương quá rồi! À đúng, một số người trong miệng ông là ai thế? Sao vậy, còn có người đám đối nghịch với ông chủ Vệ ông à?”
“Chỉ là một tên nhãi ngông cuồng tự đại thôi! Có vài thành tựu thì cái đuôi đã vểnh lên trời, cũng không biết trời cao đất rộng!” Vệ Triệu Minh cười nói: “Loại nhãi nhép này, chẳng sớm thì muộn cũng xong đời thôi!”
Sau khi Chu công tử nghe xong thì hơi nhíu mày lại.
Nghe ý của ông chủ Vệ này, thì đó là một người trẻ tuổi rất ngông cuồng tự đại à!
Kỳ lạ, đến cả một người trẻ tuổi ngông cuồng mà ông chủ Vệ này cũng không dám làm gì sao?
Dù sao ông chủ Vệ này cũng là một đại gia có vài chục tỷ, cũng là một nhân vật có máu mặt mà!
Ngay sau đó, anh ta lại tò mò hỏi: “Là ai vậy?”